anh không đến em không già
Em Không Đến Anh Không Già. Điều hành: Chưa có (Nếu bạn có khả năng quản lý thì đăng ký) Trang 1 / 1. [ 1 bài ] Cảm nhận: Em Không Đến Anh Không Già - Cao An; Tây Thiền Nữ Hài. Người gởi: The Wolf. Đã gởi: 25.05.2018, 20:36. Dung lượng: 4.41 MiB. Nghe: 733.
Lẽ nào chỉ khi em thực sự đi theo con đường của mẹ anh, anh mới buông tha cho em?” “Không!” Lãnh Vũ Hiên túm chặt hai vai Tiếu Trác hét lên, anh không thể tưởng tượng nổi việc Tiếu Trác sau khi thực sự rời bỏ sẽ tấn công anh nặng nề thế nào, “Em kiên cường hơn
Tôn Hà Anh (SN 1992) từng được biết đến là cô chị trong cặp chị em học giỏi, lần lượt giành học bổng toàn phần của ĐH Harvard. Sau khi tốt nghiệp ĐH Harvard, chị trở thành cố vấn cấp cao công ty tư vấn quản lý quốc tế McKinsey, New York - một đơn vị tư vấn doanh
Anh em thuộc giới cao thủ chuyên nghiệp trong chơi cá độ bóng đá thì chắc hẳn không thể không biết đến những chiêu trò gian lận trong bóng đá được. Đặc biệt là những chiêu trò mà nhà cái đặt ra.
Nhìn những gia đình giàu có, hạnh phúc, anh em trong nhà sẽ có 4 khoản không nợ, 5 điều không làm. Chẳng phải ngẫu nhiên có những gia đình vô cùng hạnh phúc, con cái hoà thuận, sự thịnh vượng cứ thế đi lên. Nhưng ngược lại, cũng không thiếu gia đình anh em xô xát, tài
model baju pesta untuk orang kurus dan pendek. Intro [D][A]-[Bm][Fm]-[G][G]-[Em][A][Em][Fm]-[Bm][Bm]-[Em]-[A][D]1. 某年某月你踏进我心跳mǒu [D] nián mǒu [Bm] yuè nǐ [Em] tà jìn wǒ xīn [A] tiào让我的世界灿若火苗[G] ràng wǒ dí shì jiè [Em] càn ruò huǒ [A] miáo积攒所有的美好 做幸福大礼包jī zǎn [Fm] suǒ yǒu dí měi [Bm] hǎo, zuò [Em] xìng fú dà lǐ [Bm] bāo不要转身让你思考[Em] bù yào zhuǎn shēn ràng nǐ sī [A] kǎo2. 几分几秒我收到你相邀jī [D] fēn jī [Bm] miǎo wǒ [Em] shōu dào nǐ xiāng [A] yāo让我的故事从此美妙[G] ràng wǒ dí gù shì [Em] cóng cǐ měi [A] miào编织四季的情调 做温暖小棉袄biān zhī [Fm] sì jì dí qíng [Bm] diào, zuò [Em] wēn nuǎn xiǎo mián [Bm] ǎo遮挡风寒呵护你微笑[Em] zhē dǎng fēng hán [A] hē hù nǐ wēi [D] xiàoChorus 我用时光等你 你不来我不老wǒ yòng [D] shí guāng děng [A] nǐ nǐ bù [Bm] lái wǒ bù [Fm] lǎo等到我胡子长了 你发丝及腰[G] děng dào wǒ hú zǐ cháng liǎo [Em] nǐ fā sī jí [A] yāo岁月花开早 情缘总迟到[Em] suì yuè huā kāi [Fm] zǎo qíng yuán [Bm] zǒng chí dào我欠你个昨天 你还我个明朝[Em] wǒ qiàn nǐ gè zuó [E] tiān nǐ [A] huán wǒ gè míng zhāo我用一生等你 你不来我不老wǒ yòng [D] yī shēng děng [A] nǐ nǐ bù [Bm] lái wǒ bù [Fm] lǎo等到那月亮圆了 这炊烟飘渺[G] děng dào nà yuè liàng yuán liǎo [Em] zhè chuī yān piāo [A] miǎo候鸟已归巢 相思还安好[Em] hòu niǎo yǐ guī [Fm] cháo xiāng sī [Bm] huán ān hǎo你是我的玫瑰 你是我的芳草[Em] nǐ shì wǒ dí méi guī, nǐ [A] shì wǒ dí fāng [D] cǎo
2 Vanhoctre trên Google Em đã già, già lắm phải không anh? Ngồi nhìn mây mà buồn thành như vậy Mây lờ lững che dần tia nắng cháy Như cuộc đời tốt mấy cũng nhạt phai Vệt thời gian chẳng nhượng bộ một ai Từ hạt bụi đến vạn loài đang sống Dẫu thanh xuân ta như ngàn gió lộng Thì về già vẫn tù túng hắt hiu Em đã già để nói những lời yêu Lại thèm khát thời thả diều xưa cũ Nếu một mai vĩnh hằng vào giấc ngủ Ai sẽ là người nghe thủ thỉ mỗi đêm Anh nhìn kià mây trắng đã bay lên Mà mây xanh vẫn êm đềm đứng đó Nơi sườn núi ánh lên màu rực đỏ Là cảnh cuối cùng nó có hôm nay Ồ tiếng gì như tiếng nấc của cây Khi vô lực nhìn lá gầy phơi đất Tiếng ngọn cỏ chuyển mình trong chật vật Tiếng gió cười khi lạc mất mùa hoa Sau tháng Ngày em bỗng chợt nhận ra Em yêu anh, coi anh là tất cả Mặc thời gian vô tình chia đôi ngả Nhưng nếu quay về em vẫn nguyện làm mùa hạ chờ mưa Đứng ngại ngùng hỏi anh đã yêu chưa Còn anh ngả ngớn cười đùa gật gật Này cô bé anh yêu em, yêu thật Dẫu mai già anh vẫn rất yêu em. 02*01*2020. Hoa phù sa Cảm tác theo ảnh sưu tầm KB Lượt xem 289
Thông tin bài hátTên bài hát Không Sao Em À Ca sĩ Đinh Tùng Huy, ACV Sáng tác Đinh Tùng Huy Album Không Sao Em À Single Ngày ra mắt 18/03/2021 Thể loại Việt Nam, Nhạc Trẻ, V-Pop Vậy là anh ta Không phải anh đúng không Chẳng cần đôi co Nếu em thấy anh ấy quan trọng Giờ em đi đi Anh không trách em đâu thật tâm những gì Năm tháng yêu em Với anh không hề hoang phí Ngày vừa quen nhau Ai đã hứa yêu anh trọn đời đến sau Vậy giờ thương đau Sao chỉ mỗi anh đây vẹn nguyên lúc đầu Còn không em ơi Những năm tháng hai ta cùng nhau chung lối Hứa sẽ không dời nhưng nay phải xa cách rồi Một người không muốn ở lại Giữ làm gì cuộc tình đã phai Giờ người vui với hiện tại Anh ở lại lạnh đau thấu vai Bận lòng thêm chẳng được gì Suy cho cùng thì em cũng đi Hứa không buồn Nhưng chẳng thể làm theo lý trí Giờ còn đâu những ngày mà Hai ta đã cùng nhau trải qua Không nghĩ là em nỡ buộc lòng dối trá Một ngày nào nếu như mà Bên cạnh người ta em thấy đau Cứ ngoảnh đầu quay lại về đây Không sao đâu Ngày vừa quen nhau Ai đã hứa yêu anh trọn đời đến sau Vậy giờ thương đau Sao chỉ mỗi anh đây vẹn nguyên lúc đầu Còn không em ơi Những năm tháng hai ta cùng nhau chung lối Hứa sẽ không dời nhưng nay phải xa cách rồi Một người không muốn ở lại Giữ làm gì cuộc tình đã phai Giờ người vui với hiện tại Anh ở lại lạnh đau thấu vai Bận lòng thêm chẳng được gì Suy cho cùng thì em cũng đi Hứa không buồn Nhưng chẳng thể làm theo lý trí Giờ còn đâu những ngày mà Hai ta đã cùng nhau trải qua Không nghĩ là em nỡ buộc lòng dối trá Một ngày nào nếu như mà Bên cạnh người ta em thấy đau Cứ ngoảnh đầu quay lại về đây Không sao đâu Một người không muốn ở lại, Giữ làm gì cuộc tình đã phai Giờ người vui với hiện tại Anh ở lại lạnh đau thấu vai Bận lòng thêm chẳng được gì Suy cho cùng thì em cũng đi Hứa không buồn nhưng lòng còn vương lý trí Giờ còn đâu những ngày mà Hai ta đã cùng nhau trải qua Không nghĩ là em nỡ buộc lòng dối trá Một ngày nào nếu như mà Bên cạnh người ta em thấy đau Cứ ngoảnh đầu quay lại về đây Không sao đâu Cứ ngoảnh đầu quay lại về đây Không sao đâu
Mǒu nián mǒu yuè nǐ tà jìn wǒ xīntiào Ràng wǒ de shìjiè càn ruò huǒmiáo Jīzǎn suǒyǒu dì měihǎo Zuò xìngfú dà lǐbāo Bùyào zhuǎnshēn ràng nǐ sīkǎo Jǐ fēn jǐ miǎo wǒ shōu dào nǐ xiāng yāo Ràng wǒ de gùshì cóngcǐ měimiào Biānzhī sìjì de qíngdiào Zuò wēnnuǎn xiǎo mián'ǎo Zhēdǎng fēnghán hēhù nǐ wéixiào Wǒ yòng shíguāng děng nǐ nǐ bù lái wǒ bùlǎo Děngdào wǒ húzi zhǎngle nǐ fā sī jí yāo Suìyuè huā kāi zǎo qíngyuán zǒng chídào Wǒ qiàn nǐ gè zuótiān Nǐ huán wǒ gè míng cháo Wǒ yòng yīshēng děng nǐ nǐ bù lái wǒ bùlǎo Děngdào nà yuèliàng yuánle zhè chuīyān piāomiǎo Hòuniǎo yǐ guī cháo xiāngsī hái ān hǎo Nǐ shì wǒ de méiguī Nǐ shì wǒ de fāng cǎo
Thật ra tôi không biết bắt đầu câu chuyện này thế nào, nên nói từ Mãn Nguyệt trước, hay Thành Hề, hay là La Duy. Trong cuộc đời, người ta vẫn thường bỏ lỡ một người vốn dĩ là khắc cốt ghi tâm với mình. Thanh xuân của Mãn Nguyệt đã từng có hai chàng trai yêu cô hết lòng hết dạ, một La Duy luôn sôi nổi, vui vẻ khi ở bên cô, một Thành Hề với trái tim rỉ máu bởi tình yêu bị cấm kỵ của mình. Lần đầu tiên Mãn Nguyệt gặp Thành Hề là khi cô 10 tuổi, năm đó anh 15. Ấn tượng ban đầu về người anh trai không cùng huyết thống này cũng không thể nói là tốt đẹp. Đáp lại vẻ lấy lòng của cô luôn là vẻ mặt khó chịu, lạnh lùng của anh. Nhưng rồi chính anh cũng không biết, anh bắt đầu để ý đến cô từ bao giờ. Vốn dĩ ban đầu chỉ là muốn trêu chọc cô một chút, dần dần đã yêu cô từ lúc nào cũng không hay. Đến khi bản thân phát hiện ra thì đã đắm chìm trong đó, không cách nào thoát ra được. Khác với Thành Hề, tình yêu của La Duy giống như một cơn gió nhẹ lướt qua những năm tháng thanh xuân của Mãn Nguyệt, nhẹ nhàng, trẻ trung như chính con người anh. Có lẽ cô vẫn luôn tìm kiếm một người có thể yêu thương cô, che chở cô, không xa rời, không vứt bỏ, La Duy chính là một người như vậy. Bản thân Mãn Nguyệt cũng thừa nhận, La Duy đã cho cô một mối tình đầu đẹp như thế, đủ để mấy chục năm về sau khi tóc đã bạc đầu, cô vẫn cảm thấy ngọt ngào khi nhớ lại những chuyện đã qua. Chỉ tiếc là như người ta vẫn thường hay nói, những mối tình đầu thường không có một kết cục trọn vẹn. Cái giá của trưởng thành hóa ra lại lớn như vậy, người mà chúng ta đã nghĩ có thể nhìn nhau già đi, đến khi tóc trắng xóa, cuối cùng cũng phải nói lời tạm biệt. Mãn Nguyệt đã từng xem La Duy là đá ngầm dưới dòng sông, “dù trải qua bao tháng năm, vẫn thủy chung đứng chờ nơi cũ”. Nhưng cuối cùng cũng không còn là gì cả. - Rất lâu sau này, Thành Hề mới có cơ hội nói với Mãn Nguyệt “Lương Mãn Nguyệt, là do năng lực biểu đạt của anh quá kém, hay vì em thực sự quá ngốc đây? Nhiều năm như vậy rồi, lẽ nào em còn không biết là anh yêu em?” “Anh vẫn luôn nghĩ em còn nhỏ, luôn nghĩ chờ hai năm, lại đợi tiếp hai năm, đợi em lớn thêm chút nữa. Nhưng em vẫn luôn không chịu trưởng thành, cứ mãi ngốc nghếch như vậy. Anh đợi mãi, đợi mãi, đợi đến khi em yêu người ta mất rồi.” ….. “Lương Mãn Nguyệt, em còn nhớ giao thừa năm ấy, lúc hai ta đốt pháo hoa, anh đã nói gì bên tai em không?” “Năm ấy, không phải anh hỏi em pháo hoa có đẹp không, mà anh đã nói… Lương Mãn Nguyệt, anh thích em.” Hóa ra anh đã luôn đợi cô, đợi hơn mười năm liền, nhìn cô từng chút trưởng thành đến khi cô yêu người khác. Cứ nghĩ sự chờ đợi của Thành Hề rồi sẽ có kết quả, nhưng vận mệnh lại không chìu theo lòng người. Thay vì đối mặt, Mãn Nguyệt lại chấp nhận khuất phục theo số phận, đứng giữa tình thân và tình yêu, cô chỉ có thể đành lòng từ bỏ anh. Anh nói, “Mãn Nguyệt, anh vốn dĩ muốn đưa em sang Anh. Thế nhưng, Lương Mãn Nguyệt, em không xứng.” - Tôi cảm thấy trong câu chuyện này thật ra Mãn Nguyệt chưa yêu ai thật lòng cả, cái cô cần có lẽ chỉ là cảm giác bình yên, có một người quan tâm cô, có thể vì cô che mưa che gió. Nên khi tình yêu của cô và Thành Hề vừa gặp phải chút khó khăn cô đã chọn quay đầu từ bỏ, nên cho dù Dương Vân Khai không quan trọng với cô, tương lai của cô sau này lại chính là Dương Vân Khai. Rất nhiều năm về sau, cô có thể dễ dàng bình thản đối mặt với những chuyện đã qua, xem chia ly là cái giá phải chấp nhận để trưởng thành, thanh xuân năm ấy, liệu cô có còn nhớ hay chỉ cảm thấy đó dường như chỉ là một giấc mộng đẹp phảng phất như chưa từng xảy ra. - " " Trích dẫn từ truyện Review by Cỏ Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 Tính cách của anh trai tôi rất khó chịu, còn tôi thì tốt tính lắm. Trong sâu thẳm, tôi luôn mong đợi một ngày có được cơ hội đá anh ấy ngã lăn quay trên mặt đất, điên cuồng đạp anh ấy mười tám cái, rồi lại dùng lời cay nghiệt sỉ nhục anh ấy suốt hai mươi tư giờ. Năm tôi bảy tuổi, bố mẹ tôi ly hôn. Ban đầu, tôi ở cùng với mẹ, sau này mẹ tái hôn, tôi lại bị đuổi về chỗ bố. Chú tôi Lương Kiến Huy là người cực kỳ thông minh. Nghe nói thời còn trẻ, chú ấy giỏi nhất là kết giao với bạn bè xấu, sống rất phóng túng. Lúc đó, chú ấy và người công tác ở cục xây dựng thành phố như bố tôi chia thành hai phe rõ ràng, chú là phản diện, còn bố tôi là chính diện. Bệnh cao huyết áp của ông nội cũng là từ chú ấy mà ra. Về sau không biết chú vay tiền ở đâu mua được mấy chiếc xe, bắt đầu kinh doanh vận tải. Nhờ những mối quan hệ có được từ thời còn ăn chơi, việc kinh doanh càng ngày càng phát triển, càng ngày càng tham gia vào nhiều lĩnh vực. Vài năm sau đã trở thành người giàu nhất huyện. Năm bố tôi kết hôn, chú ấy lên tỉnh. Lúc sắp tốt nghiệp, chú thành lập một công ty khoa học kỹ thuật trên tỉnh, có những cấp dưới khá đặc biệt, đều là những sinh viên hoặc nghiên cứu sinh. Ngày tôi đầy tháng, chú ấy lái một chiếc xe hơi màu đen về, đặt vào lòng tôi một miếng ngọc bội rất lớn, đưa cho mẹ mười nghìn đồng*1 làm tiền mừng đầy tháng tôi, làm xôn xao cả thị trấn nhỏ. Từ đó về sau, chú ấy trở thành thần tượng của tất cả thanh niên trong huyện. Sau này chú kết hôn, nghe nói nhà gái là một gia đình rất quyền thế trên tỉnh, nhưng lại đã có một đứa con riêng lớn hơn tôi năm tuổi. Lúc chú với thím về cũng không đưa theo người con riêng đó, nhưng ông nội vẫn đóng cửa không gặp. Bà nội gạt nước mắt thở dài, cuối cùng vẫn cho thím một cái nhẫn vàng. Thím vô cùng xinh đẹp, nhưng có chút khách khí và xa cách. Hôm đó họ ở lại khách sạn tốt nhất trong huyện, sáng sớm hôm sau thì lái xe đi. Tôi không hiểu, cũng chẳng quan tâm người lớn có cách nhìn thế nào. Tôi chỉ đơn giản là thích người thím này. Thím ấy tặng tôi một chiếc váy rất đẹp. Trước giờ tôi chưa từng gặp một người phụ nữ xinh đẹp hơn người như vậy, cũng chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc váy đẹp đến thế. Vài năm sau đó, họ rất ít khi trở về. Tết đến cũng chỉ về ăn cơm một chút rồi lại đi ngay. Năm tôi mười tuổi, mẹ kế mang thai... Bà ấy nói với ông nội tôi, “Trẻ con thì phải được lo liệu từ nhỏ. Giáo dục ở trên tỉnh tốt, chú của con bé lại giỏi giang, Viên Viên*2 nhà chúng ta tương lai dù không vào được đại học Thanh Hoa hay đại học Bắc Kinh*3 thì cũng có thể vào đại học lớn trên tỉnh.” Bà ấy nói với bố tôi “Chú ấy kết hôn với người phụ nữ kia đã nhiều năm như vậy cũng chưa có con. Có thể nuôi con của người khác, tại sao không thể nuôi con của anh trai mình?” Tôi trốn ở sau cánh cửa, nhìn khuôn mặt bà ấy, lần đầu tiên trong thâm tâm cảm thấy hận một người đến vậy. Lúc ấy tôi thực sự không hiểu, tôi cười ngọt ngào với bà ấy, tôi cố gắng ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng lấy lòng bà, vì sao còn muốn đuổi tôi đi? Không chỉ riêng bà ấy, bố mẹ, thậm chí đến ông bà nội, ai cũng làm như tôi là đứa trẻ mà họ thương yêu nhất, thế nhưng chẳng ai trong số họ muốn giữ tôi lại. Tôi đi tìm mẹ. Lúc mở cửa, mẹ còn đang bế một đứa trẻ đang ngủ say. Nhìn thấy tôi đầm đìa nước mắt, bà vội vã đứng lên, nhẹ nhàng đặt đứa trẻ trong tay vào nôi, đưa tôi vào buồng trong, lau nước mắt cho tôi, nhẹ giọng hỏi, “Mẹ kế ức hiếp con hay sao?” Tôi vừa khóc vừa kể. Mẹ vừa nghe vừa tỏ vẻ không yên tâm, liên tục nhắc tôi nhỏ giọng thôi. Bà nói, “Đừng làm em gái con thức giấc.” Tôi ngừng khóc, chỉ cảm thấy người đàn bà trước mặt mình thật xa lạ. Trong tim bỗng dấy lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng đứa trẻ con như tôi lúc đó không lý giải nổi. Rất nhiều năm sau khi tôi lớn lên, trải qua đủ loại cảm xúc, nhớ lại cảm giác trong tim ngày hôm ấy, mới nhận ra đó là đau lòng. Cuối cùng mẹ nói, “Đi lên tỉnh cũng tốt. Giờ mẹ không thể chăm sóc con. So với việc phải ở nhà cùng mẹ kế, thà cho con về ở nhà chú. Đó là chú ruột của con, sẽ không đối xử tệ với con đâu.” Tôi đi tìm người bạn tốt nhất của mình là Lưu Manh Manh, ôm cô ấy mà khóc khàn cả giọng. Cô ấy không hiểu chuyện gì, chỉ biết luống cuống an ủi tôi. Cô ấy nói, không sao mà Viên Viên. Cậu vẫn có thể trở về vào các kỳ nghỉ, chúng ta sẽ chơi với nhau, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt. Lúc chú tới đón, tôi không hề khóc. Người khóc nhiều nhất là bà nội, bà cầm tay tôi, không ngừng lau nước mắt. Bố tôi, sau nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng nói chuyện với chú, ông nói, Viên Viên là niềm hy vọng của nhà ta, chú hãy đối xử tốt với con bé. Chú cười, nói đó là chuyện đương nhiên. Bà nội nói với tôi, "Viên Viên, cháu phải ngoan nhé, phải nghe lời chú, bao giờ được nghỉ thì về đây, bà nội làm đồ ăn ngon cho cháu ăn." Khoảnh khắc ấy, tôi thực sự muốn lao vào lòng bà nội, xin bà đừng để cháu đi, xin bà cho cháu ở lại, cháu sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ chăm chỉ học hành, cháu còn có thể giúp việc cho bà... Chỉ xin bà cho cháu ở lại. Sau đó chú cầm tay tôi. Tay của chú vừa to lớn lại vừa ấm áp. Chú nói, Viên Viên chào ông bà nội đi, rồi chúng ta lên đường. Thực ra, bẩm sinh tôi là một con bé nhát gan, thế nên tôi đã nói, tạm biệt ông, tạm biệt bà... Chú không thèm liếc bố và mẹ kế một cái, tôi cũng không thèm... Xe đi được một đoạn rất xa rồi, tôi mới quay đầu. Con đường phía sau chỉ toàn là bụi đất, nhưng tôi vẫn cố chấp nhìn, nhìn rất lâu, rất lâu... Chú thở dài, xoa đầu tôi nói, "Đứa trẻ ngoan..." Tôi do dự mãi mới dè dặt mở miệng, “Chú ơi, chú có thể đừng bỏ rơi cháu nữa được không ạ?” Chú nhìn tôi, cau mày rồi nở nụ cười. Nụ cười ấy, hình như có gì kỳ lạ, khiến người ta nhìn vào chỉ muốn rơi nước mắt. Chú nói, “Cháu đừng có nghĩ lung tung, về sau cháu chính là con gái của chú rồi.” Chú nói xong lại xoa đầu tôi. Nước mắt tôi bỗng dưng chảy ra... Mời các bạn đón đọc Em Chỉ Tiếc Không Thể Bên Anh Đến Già của tác giả Đường Phù Dao.
anh không đến em không già