anh đè cô xuống giường
Theo dự báo, dịp 2/9 có 95.000 khách nội địa và 25.000 khách quốc tế, tăng 12% so với lượng hành khách hiện tại.
A Phì A. Tình Trạng: Hoàn Thành. Kiểu: Dịch / Edit. 1x1 Cận Thủy Lâu Đài Duyên Trời Tác Hợp Đô Thị HE Ngôn Tình Nhẹ Nhàng Sắc Song Khiết Sủng Tình Cảm. Ủng hộ 70,000 Vàng để mua combo truyện Không Xuống Được Giường. Rẻ hơn 6.04% so với đọc từng chương (tiết kiệm 4,500
Nam chính bị sắc đẹp mê hoặc, đè ngay cô nàng xuống giường_Overlord Mùa3_Phần1. 8 Views 14/07/2022. Anime Nhí Nhố. 0 Follower · 209 Videos
What is the translation of "ga trải giường" in English? vi ga trải giường = en. volume_up. bedsheet. Translations Translator Phrasebook open_in_new. VI.
Bành Dã chợt lao xuống đè cô lên giường. “A!” Trình Ca cong thắt lưng, kêu đau một tiếng, ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh. Thân trên Bành Dã thẳng lên, ánh mắt anh nguy hiểm, vẫn là chữ đó: “Nhận.”
model baju pesta untuk orang kurus dan pendek. Đã bắt đầu mối quan hệ của chúng tôi và cô ta thuyết phục tôi với những nụ hôn thân mật và cởi quần áo và chúng tôi kết thúc lên giường!!Ông ta sẽ ngồi trên giường nhiều giờ trong trạng thái gần như cứng đờ hay thức dậy vào ban đêm rồi mở ravà xếp lại điên cuồng những tờ tạp chí, thường xuyên mặc rồi cởi quần áo hoặc dọn đi dọn lại cái would sit on his cot for hours in a near-catatonic state or get up at night andmanically arrange and rearrange his magazines, repeatedly dress and undress or make his bed over and động tác và cử chỉ hùng hổ, tên trộm lần mò tìm cái giường hắn đã ngồi lúc nãy, đẩy va li của hắn xuống gầm giường, rồi tuyên bố, Tôi đi ngủ, như thể cảnh cáo họ, Mấy người nên ngó chỗ khác, tôi sắp cởi quần ag- gressive movements and gestures, the thief fumbled for the bed where he had been sitting, pushed his suitcase underneath, then announced, I'm going to get some sleep, as if warning them, You would better look the other way, I'm going to take my clothes nhiên, bắt đầu cảm thấy rất lạnh,một nửa cởi quần áo như tôi được, và ghi nhớ những gì chủ nhà cho biết về các harpooneer không về nhà vào ban đêm đó, nó được rất muộn, tôi không ado, nhưng nhảy ra khỏi loại quần tây dài và khởi động của tôi, và sau đó thổi ra ánh sáng giảm giường, và khen thưởng bản thân mình đến sự chăm sóc của beginning to feel very cold now, half undressed as I was, and remembering what the landlord said about the harpooneer's not coming home at all that night, it being so very late, I made no more ado, but jumped out of my pantaloons and boots, and then blowing out the light tumbled into bed, and commended myself to the care of mức nào, tôi quyết tâm của tôi rằng nếu nó quay ra rằng chúng ta nên ngủ với nhau,At any rate, I made up my mind that if it so turned out that we should sleep together,Rồi họ về lại căn hộ cô, cởi quần áo, cô phấn khích ôm ấp con búp bê mới trên cái giường chất đầy búp they're in her apartment again, taking their clothes off, she excitedly cuddling her new doll in a bed heaped with tưởng tượng nếu mỗi lần bạn bước vào 1 căn phòng với 1 chiếc giường gọn gàng, ngay cả khi đó không phải là giờ đi ngủ, không phải giường của bạn và không phải nhà của if every time you walked into a room with a neatly turned down bed, even though it wasn't bedtime, wasn't your bed, and wasn't even your home. trong khi Arthur," trong chiếc áo của mình, với những lớp áo choàng xung quanh", được hộ tống bởi các quý tộc vào phòng ngủ, và tiếng viol cùng tabor vang was undressed, veiled and"reverently" laid in bed, while Arthur,"in his shirt, with a gown cast about him", was escorted by his gentlemen into the bedchamber, while viols and tabors người yêu cũ nằm ở trên giường và van nài bạn cởi quần áo của nàng, và tôi đã làm như sĩ Blasey, 51 tuổi, một Giáo sư Tâm lý học tại California, điều trước Ủy ban Tư pháp Thượng viện rằng trong một bữa tiệc nhỏ thời cấp Ba đầu thập niên 1980, anh chàng Kavanaugh sayxỉn đã ấn bà xuống giường, chạm vào những vùng nhạy cảm, và cố gắng cởi bỏ quần áo và che miệng bà khi bà hét Blasey, 51, a psychology professor in California, testified to the Senate Judiciary Committee that during a small high school party in the early 1980s,a drunken Mr. Kavanaugh pinned her to a bed, groped her, tried to take off her clothes and covered her mouth when she ngăn kéo chắc có nhiều đồ ngủ, nhưng tôi chỉ cởi áo vàquần dài rồi leo lên giường với đồ hề khiển trách lấy một lời, Anne vội vã đưa cả hai anhem sinh đôi về nhà, cởi quần áo ướt ra cho chúng và dẫn cả hai lên giường của bà Raymond, đặt bình nước nóng cạnh chân without a word of censure, hurried them home,got off their wet clothes and got them into Mrs. Raymond's bed, with hot-water bottles at their điều nữa Cởi bỏ và giặt quần áo hoặc khăn trải giường ngay sau khi chúng bị nhiễm more thing Remove and wash clothing or sheets immediately after they have been viên y tế cấp cứu EMScần áp dụng thêm vài bước đề phòng, như cởi bỏ giày hoặc quần áo đã bị rệp giường xâm nhập của bệnh nhân, hoặc trải các tấm nhựa lót trước khi mang chúng vào phương tiện cấp MedicalEMS personnel may need to take additional precautions,such as removing a patient's bed bug-infested shoes or clothing, or installing plastic sheeting before transporting them in the emergency Ford làm chứng tại một buổi điều trần tuần trước rằngông Kavanaugh đã cố gắng cởi bỏ quần áo của bà, ghim bà vào một chiếc giường và bịt miệng của bà khi bà lên tiếng kêu cứu tại một bữa tiệc ở nhà vào năm 1982, khi bà 15 tuổi và ông Kavanaugh 17 testified at a hearing lastweek that Mr Kavanaugh tried to remove her clothing, pinned her to a bed and covered her mouth at a house party in 1982, when she was 15 and he was cởi bỏ chiếc áo jacket và quần da, và khi cơ thể cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô ta ra khỏi giường, tiến đến bên bàn làm việc,Misora peeled off her jacket and pants, and with her body feeling much lighter, got off the bed, moved over to her desk, and jiggled the nằm nghiêng trên giường nhìn tôi cởiquần tôi tắt tất cả đèn, cởi quần áo, và bước vào turned all the lights out, took our clothing off, and went to phối ngẫu chăm sóc bằng cách nào đó chuyển anh ta đến nhà những gì hàng xóm sẽ nói,cô ấy đã cởi quần áo và đặt lên giường để những đứa trẻ không nhìn thấy.The caring spouse moved him somehow to the housewhat the neighbors would say, she was undressedand put into bedso that the children would not see.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư tỉnh dậy trên giường Nghiêm Kiều, tối qua cô bị anh ôm ngủ cả đêm. Cô ngồi trên giường vươn vai một cái, sau đó đến mở cửa phòng ngủ, nhưng không thấy Nghiêm Kiều đâu, trong phòng ăn, nhà bếp cũng không thấy bóng dáng anh. Cô có chút hoảng hốt, thậm chí không quan tâm đến việc đi dép, cứ thế mang tất chạy xuống nhà, vì chạy quá nhanh nên suýt chút nữa trượt ngã cầu thang. Mỗi ngày anh đều sẽ giúp cô chuẩn bị bữa sáng, cô tỉnh dậy đánh răng rửa mặt xong là có thể ăn những món ăn nóng hổi mà mình khi tìm ở phòng khách, hoa viên đều không thấy người, cô lại vội vã chạy lên lầu. Phòng ngủ của cô, phòng ngủ của anh, thư phòng, phòng chơi game, thậm chí là cả phòng Lễ Lễ và mấy phòng dành cho khách khác, cô đều tìm một lượt nhưng không thấy quay lại phòng ngủ của anh, mở tủ ra, thấy những chiếc áo sơ mi và áo khoác anh hay mặc gần đây đều thiếu, đến cả quần lót cũng thiếu một vài cái. Vừa quay đầu lại thấy chiếc ba lô màu đen trên ghế sofa."Ầm" một tiếng, sợi dây thần kinh vốn đang căng thẳng đột nhiên đứt đoạn, trái tim cô bắt đầu dần dần chìm xuống. Anh thu dọn đồ đạc làm gì vậy, anh muốn rời khỏi đây sao?Cô ngồi bó gối trên sàn nhà, vùi đầu vào hai đầu gối, rất lâu sau không nhúc nhích. Cô hối hận rồi, đáng lẽ tối qua phải chuốc say anh, dựa dẫm vào anh, cuốn lấy anh để anh phải chịu trách nhiệm với cô, khiến anh không thể rời đi mới anh còn dám đi, cô sẽ nói với mọi người khắp nơi rằng anh là một tên cặn bã, ngủ với người ta rồi lại không nhận, trên giường còn có rất nhiều sở thích vô cùng tàn nhẫn, để tất cả phụ nữ trên thế giới này không ai dám ở bên cạnh nhịn không được, mắng chửi "Tra nam, ngủ xong rồi liền xách quần bỏ chạy, đồ đểu cáng.""Sao em biết tối qua anh lợi dụng lúc em ngủ say đã làm tình với em rồi?" Nghiêm Kiều khom lưng, nhấc Ninh Thư từ dưới đất đặt lên giường "Anh ra ngoài mua đồ ăn sáng cho em mà."Ninh Thư nhíu mày "Vậy anh thu dọn đồ đạc làm gì?", nói xong cô mới nhớ, hôm qua anh nói rằng phải đi xa một chuyến để thăm họ hơi ngượng ngùng đảo mắt, thấp giọng nói "Xin lỗi, em quên mất."Nghiêm Kiều cúi đầu hôn lên môi Ninh Thư, trìu mến bóp chóp mũi nhỏ của cô như một đứa trẻ "Lâu nhất là bốn ngày nữa anh về, anh sẽ mang đồ ăn ngon về cho em."Ninh Thư bị Nghiêm Kiều đè trên giường, cô giúp anh chỉnh sửa lại cổ áo sơ mi, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ lên yết hầu của anh, nhìn anh "Vậy ngày nào anh cũng phải gọi điện thoại cho em, không nhìn thấy anh em phải nghe thấy giọng anh."Đột nhiên cô chợt nhớ ra "Chúng ta có thể gọi video mà."Giọng cô hào hứng, như thể bỗng nhiên khám phá ra Châu lục mới "Như vậy ngày nào cũng có thể nhìn thấy nhau rồi."Nói xong lại có chút bực tức "Nhưng vẫn thấy quá xa, sờ không đến, hôn không được."Nghiêm Kiều khẽ bật cười, dùng giọng nói trầm thấp gợi cảm nói vào tai cô một Ninh Thư đột nhiên đỏ bừng, giơ tay đánh lên ngực anh "Anh không vội ra bến xe à, sao còn ở đây mà dở trò lẳng lơ thế?"Anh nói anh có thể đặc biệt trực đầu dây nóng cuộc gọi đêm khuya của cô, anh sẽ dùng giọng nói của mình hầu hạ cô, khiến cô khoái Thư từ trên giường ngồi dậy, Nghiêm Kiều ngồi xổm xuống giúp cô đi dép "Chân em lại gầy đi nữa rồi."Ninh Thư hơi ngạc nhiên "Anh có thể phát hiện ra chân em gầy đi à?"Hầu hết mọi người đều sẽ nhận ra điều đó bằng cách nhìn vào mặt, eo hay đùi."Chỉ cần là đồ của anh, cho dù có thay đổi dù chỉ một chút anh cũng có thể nhìn ra." Nghiêm Kiều giúp Ninh Thư đi xong dép lê, đứng dậy nhìn cô "Mấy ngày anh không ở nhà, nhớ ăn uống cẩn thận, khi nào về cởi sạch đồ ra để anh kiểm tra, gầy một chút cũng không được."Ninh Thư không chịu tự mình bước đi, cô mở rộng vòng tay, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kiều, làm nũng với anh "Ninh Ninh mệt, không muốn động đậy, muốn anh bế xuống lầu."Đối diện với đôi mắt ngập nước long lanh cùng đôi môi no đủ quyến rũ, Nghiêm Kiều không thể kìm lòng, anh đè cô xuống giường hôn thật lâu, cho đến khi tự khiến bản thân mình nóng đến khó chịu mới đành phải đứng dậy bế cô tới ghế bàn mua tiểu long bao nhân thịt cua, nếu nguội ăn sẽ không Thư cầm cốc nước mà Nghiêm Kiều đưa cho, một hơi uống cạn "Ba lô của anh nhỏ quá, có thể để được hết đồ không?"Nghiêm Kiều "Anh chỉ mang ít quần áo để thay thôi, không sao cả."Ninh Thư đứng dậy đi tới sau lưng Nghiêm Kiều, ôm chặt eo anh, áp má vào lưng anh "Em vẫn cảm thấy ba lô quá nhỏ."Nghiêm Kiều quay người "Hả?"Ninh Thư "Không để vừa 'Hành lý' em."Cô kiễng chân, dùng sức muốn hôn anh, nhưng với không tới, nên đành nhảy lên chạm vào môi anh một cái "Ninh Ninh muốn biến thành một người tí hon, để anh có thể cất trong túi, đi đâu cũng mang theo."Nghiêm Kiều chạm vào vị trí được hôn trên môi, mỉm Thư kéo mạnh cổ áo Nghiêm Kiều "Hay là anh đừng đi nữa, đi thăm người thân tại sao nhất quyết phải đi vào lúc này, đợi thi đại học xong đưa em đi cùng, coi như là đi du lịch."Nghiêm Kiều nắm lấy bàn tay cô gái đang di chuyển quanh người mình "Anh sẽ cố gắng về sớm một chút, không để Ninh Ninh chờ quá lâu, ba ngày được không?"Ninh Thư "Anh phải đi tỉnh khác, đã nói bốn ngày là bốn ngày, ba ngày gấp quá, sẽ mệt đó."Nghiêm Kiều "Anh sẽ gọi cho em khi đến nơi, cũng sẽ báo cáo hành trình liên tục, đừng lo."Anh đẩy cô ngồi lại ghế ăn, mở hộp đựng bánh bao hấp ra, một luồng hơi nóng phả tới, mùi thơm lưu lại nơi chóp Thư liếc nhìn "Sao anh lại đi xa thế?"Tiểu long bao nhân thịt cua Lý Ký là ngon nhất, chỉ có điều tiệm ở quá xa, phải chạy nửa vòng thành phố Đông Li mới tới, lại còn phải xếp hàng, ít nhất mất đến một tiếng đồng hồ mới mua Kiều giúp Ninh Thư rót nước tương, sau đó gắp một cái đút cho cô "Vì em thích ăn."Trong khi Ninh Thư ăn sáng, Nghiêm Kiều lấy một tờ giấy nhớ bên tủ lạnh, cúi đầu hì hụi vừa viết vừa nói với cô "Mấy ngày tới đến Thanh Nịnh ăn sáng, anh đã nói với Triệu Vũ Kiệt rồi.""Hoa trong vườn để Lễ Lễ đi học về thì tưới, tưới xong lại về kí túc, sắp thi đại học rồi, học hành không được phân tâm."Ninh Thư nhấp một ngụm sữa "Anh đã nói không được phân tâm, vậy mà còn bắt thằng bé về tưới hoa, em tự tưới là được rồi."Nghiêm Kiều tiếp tục viết lên giấy nhớ "Anh đã thuê người làm việc nhà theo giờ, em không cần phải đụng tay đụng chân.""Trong tủ lạnh đã có đủ sữa và sữa chua em thích, trái cây sẽ được tiểu Chu mang tới hàng ngày.""Còn Ô liu khô nữa, ở trường phải nói quá nhiều, cổ họng khó chịu thì nhớ ngâm để uống.""Trong phòng sách anh đã thay đèn bảo vệ mắt cho em rồi."Ninh Thư ăn xong mấy chiếc tiểu long bao, đặt đũa xuống "Em cũng có vài việc muốn dặn dò anh.""Không, là cảnh báo mới đúng." Giọng điệu của cô đột ngột trở nên nghiêm túc, xem ra có vẻ rất ghê gớm "Em phải cảnh cáo anh, nếu như bên ngoài có phụ nữ muốn xin số điện thoại hay Wechat của anh, dưới ba mươi tuổi nhất quyết không được cho."Cô nghiến răng "Không đúng, phụ nữ dưới năm mươi tuổi đều không được cho, bây giờ rất nhiều người thích phi công trẻ."Nói xong lại bổ sung thêm "Nam giới dưới bốn mươi tuổi cũng không được cho, ai biết được liệu người ta có ý định gì với Kiều muội của nhà chúng ta hay không."Nghiêm Kiều thích nhìn bộ dạng cô bảo vệ mình như đang bảo vệ một chú mèo, sợ bị người khác cướp mất, khẽ mỉm cười "Tuân lệnh."Sau khi ăn sáng ngon lành, Nghiêm Kiều tiễn Ninh Thư đến cổng trường, nhìn cô đi vào rồi mới xách ba lô lên bắt taxi đến nhà tiếng sau, Nghiêm Kiều xuống xe, thay vì ngồi xe bus, anh đã đến một công ty cho thuê xe, thuê một chiếc xe địa Vũ Kiệt đã gọi cho anh và yêu cầu anh lái vài vòng trên đường bằng quanh phố để đảm bảo rằng các bộ phận và khả năng vận hành của chiếc xe còn tốt, đề phòng hư hỏng giữa đường. Nếu không sẽ rất phiền phức nếu sự việc xảy ra trên đường Kiều kiểm tra một lượt, thấy không có vấn đề gì liền lái xe về phía đường núi. Con đường dẫn đến trại trẻ mồ côi đã được sửa chữa, nền xi măng còn rất mới, bên đường có đặt những biển cảnh báo an toàn. Đường chật hẹp, nhiều khúc cua nên cần phải tập trung hết sức, nếu không cẩn thận rất dễ bị trượt khỏi Kiều đang lái xe thì thấy hai chiếc xe cảnh sát cùng một xe cứu thương đang đậu ở ngã tư phía trước. Một chiếc ô tô va phải tảng đá sau đó bị lật xe. Trên mặt đất loang lổ vết máu, nhân viên cứu hộ đang kéo người đó ra khỏi cửa kính xe, trên mặt bê bết máu, áo sơ mi trắng cũng bị nhuốm đỏ một Kiều không dám phân tâm, anh giảm tốc độ, tiếp tục đi về phía trước. Mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, lại đậu xe bên đường hút điếu thuốc giúp tinh thần tỉnh táo rồi mới tiếp tục lên dựa vào cửa kính ô tô hút thuốc, cúi nhìn tấm ảnh hơn hai mươi năm trước trên tay, trong ảnh là một bé gái, phía sau có hai dòng chữ được viết bằng bút mực đen. Tối qua khi ăn tối với Phương Danh Nhã anh đã lấy nó từ chỗ anh Kiều nhìn phong cảnh trước mặt, liền lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh. Người anh yêu đã từng sống tại ngọn núi này, anh muốn chụp lại, lưu giữ kiều hút xong điếu thuốc, cất điện thoại đi, vặn nắp chai nước suối uống vài ngụm. Không có gì xảy ra thì anh sẽ đến địa điểm cần đến trước khi trời phố Đông Li hôm nay là một ngày nắng đẹp, còn ở đây trời lại nhiều mây, đằng xa có một đám mây đen lớn, choáng ngợp cả bầu trời, cây cối rậm rạp như muốn nuốt chửng vạn vật xung làm buổi chiều, Ninh Thư gặp trưởng đoàn thể thao ở cổng đoàn thấy cô liền hỏi "Lão Nghiêm nhà cô có chuyện gì thế, đã nói với cậu ấy là việc xin nghỉ đi thăm họ hàng xa không được duyệt, vậy mà hôm nay còn dám không đi làm." Ninh Thư nhíu mày "Anh ấy nói đã được duyệt rồi mà."Trưởng đoàn thể thao tự tát vào miệng mình "Được rồi, coi như tôi chưa nói gì nhé."Anh ta đi về phía trước vài bước, quay đầu lại nghiêm túc nói với Ninh Thư "Bảo cậu ấy chú ý một chút, đừng nói tới lần sau, lần này nói không chừng sẽ bị đuổi việc đó.""Nếu như bị đuổi sẽ thành một tên vô công rỗi nghề, sau này phải làm thế nào, đến phòng thể hình làm huấn luyện viên à?" Trưởng đoàn thể thao tận tình khuyên bảo "Không phải là tôi coi thường huấn luyện viên thể hình, nhưng rõ ràng giáo viên là một nghề nghiệp ổn định hơn, môi trường sống cũng đơn giản, lại vui vẻ.""Xem tính cách của lão Nghiêm, sẽ không phải là người dẻo mồm dẻo miệng chạy theo người ta mời gọi kiểu 'Em xinh gái, anh đẹp trai làm thẻ tập đi, đang có chương trình giảm giá 20% đó' hay là 'Chị đẹp giàu có này, mời một huấn luyện viên cá nhân đi, tôi chẳng hạn, tôi tuyệt lắm đó'."Ninh Thư "Cảm ơn trưởng đoàn đã quan tâm."Trưởng đoàn thể thao nhìn Ninh Thư rời đi, có chút băn khoăn không hiểu tại sao hai người này khi nghe thấy hai từ 'Đuổi việc' lại chẳng có ai lo lắng chút nào vậy. Hiện tại hoàn cảnh xã hội phức tạp, tình hình kinh tế không tốt, bao nhiêu bạn trẻ không tìm được việc làm chỉ biết ở Thư không lo Nghiêm Kiều mất việc, giọng nói của anh hay như vậy, làm công việc lồng tiếng rất tốt, lại tự do, giờ giấc làm việc linh hoạt, tiền lương cũng hậu vừa đi về phía Thanh Nịnh vừa tự hỏi, sao mình lại quên hỏi anh rằng gia đình anh có họ hàng ở xa vậy sao. Xin nghỉ phép thăm người thân thì tạm được, đằng này lại bỏ là việc để đi."Ninh Ninh." Ninh Thư nghe thấy có người gọi mình, cô quay đầu lại thấy Tôn Hiểu Thiến liền mỉm cười vẫy tay "Thiến Thiến."Ninh Thư thấy Tôn Hiểu Thiến xách túi lớn túi nhỏ, liền tới giúp cô ấy cầm ba lô "Cô định đi du lịch à?"Tôn Hiểu Thiến mỉm cười "Nhân cơ hội thầy Nghiêm đi vắng, tôi đến ngủ với vợ anh ấy."Ninh Thư khoác ba lô lên vai, ôm cánh tay Tôn Hiểu Thiến, vô cùng vui vẻ "Cuối cùng cô cũng chịu đến ở với tôi rồi."Cô lật lại món nợ cũ "Trước đây, có lần tôi rủ cô đến ngủ cùng mà cô không chịu đến."Tôn Hiểu Thiến bày tỏ nỗi oan ức "Nghiêm Kiều ở nhà tôi không dám tới, nếu tôi đến anh ấy sẽ lấy lý do tôi cướp vợ anh ấy để giết tôi mất.""Lần này là anh ấy gọi điện cầu xin tôi đến."Ninh Thư cười ngot ngào "Chắc là anh ấy không yên tâm tôi ở nhà một mình."Tôn Hiểu Thiến bị ném cho một nắm cơm chó, liền đưa tay ướm vào ngực Ninh Thư, rồi lại tóm tóm trong không khí, cười xấu xa "Vậy tối nay tôi không khách sáo đâu nhé."Ninh Thư quay lại nhìn Tôn Hiểu Thiến, chỉ vào cổ cô ấy, nhỏ giọng hỏi "Chỗ này của cô sao thế?"Giọng nói của Tôn Hiểu Thiến có chút mất tự nhiên "Muỗi đốt, chẳng phải bây giờ thời tiết nóng lên rồi sao, muỗi càng ngày càng nhiều.""Lúc này cô lừa không được tôi nữa đâu." Ninh Thư mỉm cười "Đó không phải là vết muỗi đốt mà là hickey."Trước khi hẹn hò với Nghiêm Kiều, cô cũng không hiểu cái này, nhưng sau khi ở cùng anh, trên người thường xuyên xuất hiện những dấu hôn như thế, cô vừa nhìn đã hiểu, bây giờ đã là một chuyên gia nhận diện dấu hickey Thư "Cô hẹn hò rồi à, khi nào rảnh dẫn người ta đến tôi ngắm với nhé."Vốn dĩ cô cứ tưởng rằng Tôn Hiểu Thiến sẽ thành đôi với Triệu Vũ Kiệt, nhưng Triệu Vũ Kiệt thực sự không thể tin được, thường ngày ở trước mặt phụ nữ thì nói hươu nói vượn khiến người ta cười tít mắt, nhưng cứ hễ gặp Tôn Hiểu Thiến, đã chẳng nịnh cho người ta vui thì thôi lại còn suốt ngày cãi nhau với người Hiểu Thiến "Tôi đâu có hẹn hò."Ninh Thư không tin "Vậy cổ cô làm sao thế?"Tôn Hiểu Thiến "Bị chó gặm."Hai người vừa đi vừa nói đến cửa tiệm Thanh Nịnh, Tôn Hiểu Thiến buông Ninh Thư ra "Cô lên ăn cơm đi, tôi mang đồ đạc đến nhà cô sắp xếp trước."Ninh Thư kéo tay Tôn Hiểu Thiến "Chẳng phải cô cũng chưa ăn tối sao, ăn cùng nhau luôn đi."Triệu Vũ Kiệt từ trong tiệm đi ra, nhìn Tôn Hiểu Thiến một cái, nhưng cả hai người đều không lên Hiểu Thiến tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở nổi miệng, Triệu Vũ Kiệt cong môi, nhìn chằm chằm vào môi Tôn Hiểu Thư cảm thấy không khí giữa hai người này có chút kỳ lạ, còn tưởng hai người họ lại chuẩn bị chiến tranh, vì để ngăn cản việc đó xảy ra, Ninh Thư tiến lên đứng ở giữa, để Tôn Hiểu Thiến về nhà trước, lát nữa sẽ mang bữa tối về cho cô ấy Thư đang đóng gói đồ ăn chuẩn bị về nhà, lại nghe thấy Triệu Vũ Kiệt đứng ở hành lang nói chuyện điện thoại."Khi nãy gọi điện cho cậu mấy lần sao cậu không nghe máy?""Còn bao xa nữa mới tới trại trẻ mồ côi, sao tôi nghe thấy bên đó có tiếng mưa, đường lại càng khó đi hơn rồi phải không, xe vẫn ổn chứ?"Ninh Thư hơi khựng lại khi nghe thấy mấy chữ trại trẻ mồ Vũ Kiệt nghe thấy tiếng động phía sau, quay đầu nhìn lại thấy Ninh Thư, liền gọi một tiếng "Chị Kiều." Sau đó dập không nói một tiếng nào với người ở đầu dây bên kia đã cúp Thư nhướng mày nhìn Triệu Vũ Kiệt, không hỏi gì nhiều. Cô chắc chắn người gọi cho Triệu Vũ Kiệt là Nghiêm Kiều. Anh chẳng đi thăm họ hàng xa nào cả, mà là đến cô nhi viện. Cô nhi viện nơi cô bị vứt Thư trở về nhà, đặt những món ăn đã đóng gói trong hộp lên bàn, có chút tức giận nói với Tôn Hiểu Thiến "Nghiêm Kiều đến trại trẻ mồ côi rồi."Tôn Hiểu Thiến đưa cho Ninh Thư một cây kẹo mút "Cô xem này, lại tức giận rồi, vậy nên anh ấy mới giấu cô."Ninh Thư ngồi ở bàn ăn, cắn viên kẹo trong miệng "Tôi không giận, chỉ cảm thấy anh ấy cơ bản là không cần phải đến đó."Ngoại trừ tiến thêm một bước chứng minh cho việc cô bị người ta bỏ rơi ra thì không có tác dụng gì khác cả."Chỗ đó tôi biết, là cả một đoạn đường quanh co rất dài, vô cùng nguy hiểm." Ninh Thư cầm điện thoại lên search thời tiết, hàng lông mày càng nhíu chặt hơn "Mưa to rồi, đường rất khó đi."Tôn Hiểu Thiến rửa một đôi đũa, vừa nói vừa ăn "Tuy rằng ngực cô rất lớn, nhưng về vấn đề này tôi ủng hộ Nghiêm Kiều.""Cho dù thân thế của cô thế nào đi chăng nữa, bị bỏ rơi hay là bị bọn buôn người bắt cóc, thì một người, sống suốt cả đời, thậm chí cũng không biết mình từ đâu đến." Tôn Hiểu Thiến lại đưa cho Ninh Thư thêm một cây kẹo mút, để cô tiếp tục cắn "Ngộ nhỡ cô bị bắt cóc thì sao, cô không muốn tìm lại gia đình của mình à?"Ninh Thư lắc đầu "Tôi đã có Nghiêm Kiều, có gia đình hiện tại đã là quá đủ rồi."Giọng cô trầm xuống "Tôi có cảm giác, chắc chắn mình đã bị vứt bỏ, Từ Mỹ Lan và Ninh Chấn Lâm cũng nói như vậy."Nếu nói Từ Mỹ Lan ghét cô vì để nguyền rủa cô nên mới nói vậy, còn Ninh Chấn Lâm thì sao, ông ta không cần thiết phải nói dối Hiểu Thiến nghiêm túc giúp Ninh Thư phân tích "Lần này Nghiêm Kiều tới đó, sẽ đem về hai loại kết quả.""Loại thứ nhất, là cô bị bắt cóc bán đi, gia đình cô chắc chắn vẫn đang tìm kiếm cô. Đừng nói rằng cô không quan tâm tới điều này, cô có thể vào trang web tìm kiếm người thân để tìm hiểu xem những người đó đáng thương đến mức nào, khi hàng chục năm bỏ công việc lao đi khắp đất nước để tìm con họ.""Thứ hai là cô bị bỏ rơi, Nghiêm Kiều đi chuyến này chính là muốn kết thúc hoàn toàn quá khứ của cô, anh ấy cũng có thể từ bỏ, sau này sẽ không cần phải nghĩ đến việc giúp cô tìm lại gia đình mình nữa.""Vì vậy, chuyến đi lần này anh ấy nhất định phải đi."Ninh Thư vấn cố chấp duy trì quan điểm của mình "Tôi chỉ cần Nghiêm Kiều là được rồi, những thứ khác thực sự không hề bận tâm tới." Tôn Hiểu Thiến bước đến tủ rượu chọn một chai, chuẩn bị mở ra thì bị Ninh Thư ngăn Thư cầm chìa khóa tới, mở ngăn tủ rượu đang bị khóa, lấy ra chai rượu đắt nhất cho Tôn Hiểu Thiến "Cái này là do La Minh tặng, tám vạn tám tệ một chai đó."Tôn Hiểu Thiến mỉm cười nhận lấy, cầm chai rượu vang đỏ trên tay lên, vui vẻ nói "Lần sau cô cãi nhau với Nghiêm Kiều tôi sẽ đến tiếp."Cô nhóc đáng yêu này, ngay cả cách tức giận và trả thù cũng thật tài tình, khiến người ra vô cùng thích người ngồi bên bàn ăn, mỗi người uống một cốc Thư "Bật luận cô có tin hay không, tôi thực sự không tức giận, chỉ cảm thấy không cần thiết.""Hiện tại tôi sống rất vui vẻ, chỉ có điều gần đây bị Ninh Sương chọc phá mà thôi, nghĩ tới một số ký ức tồi tệ, tôi cảm thấy có chút lo lắng khiến cảm xúc không ổn định, nhưng tôi sẽ nhanh chóng điều chỉnh lại."Tôn Hiểu Thiến rót thêm một ly rượu vang "Cô có biết cảm giác yêu một người đến tận xương tận tủy là thế nào không?"Ninh Thư suy nghĩ một chút "Thì chính là, đối xử với mình tốt, sẽ dành nhiều tình cảm cho mình."Tôn Hiểu Thiến "Chính là muốn dành tặng cho người đó những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này, nếu người khác có, anh ấy cũng muốn cô có được nó."Ninh Thư nhấp một ngụm rượu, không lên tiếng. Công bằng mà nói, khi nhìn thấy những vị phụ huynh dành tất cả tình yêu thương cho con em họ, nếu nói cô không ghen tị chút nào thì là thoại Tôn Hiểu Thiến đổ chuông, cô liếc nhìn một cái rồi ấn nghe, sau khi cúp máy liền nói với Ninh Thư "Mẹ tôi đột nhiên đau bụng, ba tôi đã đưa bà ấy đến bệnh viện, bảo tôi mau tới đó."Ninh Thư "Bác gái khám bệnh quan trọng hơn, cô mau đi đi, gọi xe hoặc bảo Triệu Vũ Kiệt đưa đi đều được."Tôn Hiểu Thiến "Tôi bắt taxi."Hiện tại, cô ấy không muốn nhìn thấy người đàn ông đó, hôm qua đang trong lúc cãi nhau, anh ta đã đè cô ấy lên tường rồi cưỡng hôn. Cô ấy không thể phân biệt được bản thân mình đã cự tuyệt hay không. Dường như là cự tuyệt, lại như thể phối hợp, vừa giống người phụ nữ đoan chính, lại vừa như một người đàn bà lẳng khi Tôn Hiểu Thiến rời đi, Ninh Thư tắm rửa sạch sẽ, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Nghiêm Kiều. ——Trại trẻ mồ côi nằm ở một thị trấn nhỏ, nhìn nó có chút cũ kỹ, dường như đã rất nhiều năm không được sửa chữa, cổng sắt lớn được khóa trái từ bên trong. Nghiêm Kiều gõ cửa, không có ai trả lời, anh định ngày mai lại quay liếc nhìn xung quanh trại trẻ mồ côi, cảm thấy không thích nơi này, thoạt nhìn mọi thứ đều xám xịt, như thể bị bao phủ bởi một lớp bụi dày đặc và có thể ngửi ra mùi cũ Kiều ăn tạm cho qua bữa tối, rồi về khách sạn. Từ cửa sổ ở đây, có thể nhìn thấy trại trẻ mồ côi, diện tích không lớn, ga trải giường phơi trong sân chưa được cất vào, trong hoa viên có trẻ nhỏ đứng khóc. Hai người phụ nữ, có vẻ như là bảo mẫu đang cãi nhau, cũng không biết họ đang tranh cãi vấn đề gì. Một đứa trẻ nhân cơ hội lẻn ra khỏi phòng chơi đã trèo tường chạy ra Kiều kéo rèm cửa lại, dựa bên cửa sổ lấy điện thoại ra. Sau một ngày dài trên đường, lúc này đã quá mệt mỏi, chỉ muốn nhìn thấy cô một cái. Anh châm một điếu thuốc, hút một hơi thật dài rồi nhìn xuống màn hình điện thoại, trong đó toàn ảnh Ninh Thư, hầu hết là ghi lại những thói quen, hoạt động hàng ngày của sớm cô thức dậy, dụi dụi mắt ngái ngủ, đầu tóc rối bù, vẻ mặt thất thần, giống hệt như chú thỏ hồng in trên bộ đồ ngủ của trước chiếc máy gắp thú bông, cô vừa bĩu môi vừa tức giận vì không gắp được con búp bê như ý giờ ôn bài buổi sáng, cô kiễng chân tựa đầu lên cửa sau lớp học, nhìn trộm vào cờ gặp anh trong khuôn viên trường, đang từ vẻ mặt nghiêm túc của một giáo viên chủ nhiệm, bỗng trở nên hiền lành, dễ thương, lén lút gửi cho anh một nụ hôn bữa ăn, cô nhặt hết rau xanh ra ngoài, bị anh cau mày nhìn đành miễn cưỡng ăn vào trong hoa viên, cúi đầu ngắm nhìn những bông hoa, phía sau là ánh hoàng hôn ngập trên ghế mây cùng Lễ Lễ tại ban công, một người chấm bài một người làm bài, trên bàn là đĩa trái cây mà anh khi tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ màu hồng, vừa bước ra khỏi phòng tắm vừa lau tóc, thấy anh đang chụp mình, lập tức đỏ mặt mắng anh là đồ lưu cô hơi đỏ và sưng lên sau khi bị anh xấu hổ, đôi má ửng hồng, vành tai đỏ ngón chân xinh xắn cong lên vì căng dài ra rồi lại cắt, bây giờ là mái tóc ngắn ngang vai như cũ. .....Đột nhiên điện thoại đổ chuông, là Ninh Thư gọi đi thẳng vào vấn đề hỏi "Anh đến trại trẻ mồ côi à?"Nghiêm Kiều không giấu giếm nữa "Ừm, ngày mai ở lại đây một ngày, ngày kia sẽ về, tối là tới nhà rồi."Ninh Thư nằm bò trên giường, trong lòng còn sợ hãi "Hôm nay em tìm tin tức chỗ đó, trên đường núi có một chiếc ô tô đụng phải tảng đá."Trên bản tin có một tấm ảnh, người bị thương mặc áo sơ mi trắng, khiến cô giật mình, nghĩ đó là Nghiêm Kiều, đến khi xem thêm thông tin trong bài báo biết rằng chiếc xe gặp tai nạn là một người địa phương điều khiển cô mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi Kiều "Khiến em phải lo lắng rồi, khi nào về anh sẽ đền cho em, được không?"Ninh Thư "Vậy anh định đền thế nào?"Nghiêm Kiều "Đền 'Bảo bối lớn' cho em nhé."Ninh Thư đỏ mặt mắng Nghiêm Kiều mấy tiếng "Vậy anh đi về cẩn thận, sau này không được phép làm những việc tương tự nữa, từ nay về sau bất kể là đi đâu cũng phải đưa em đi cùng."Nghiêm Kiều ừm một tiếng "Được."Anh đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, mở rèm ra, nhìn về phía ánh đèn mờ ảo của trại trẻ mồ côi ở cách đó không xa, nơi mà cô đã từng bị bỏ nhiên anh cảm thấy nhớ cô vô cùng, muốn nhìn thấy cô, muốn yêu thương cô thật Kiều "Anh nhớ em rồi."Ninh Thư giấu mình trong chăn bông, nghẹn giọng nói "Em cũng nhớ anh, anh mau về đi."Nghiêm Kiều kéo rèm của lại "Tôn Hiểu Thiến có ở cùng em không?"Ninh Thư "Không, nhà cô ấy có chút việc, ngày mai mới đến được."Cô chui ra khỏi chăn bông, nghe thấy hơi thở của anh thay đổi, giọng anh khàn khàn, gợi cảm như đang thì thầm bên tai cô "Nói cho anh biết, em có muốn được anh hôn không?"Cô bị giọng nói của anh khiến cho bỏng rát, vành tai đỏ bừng, cổ họng có chút khô khốc, nuốt một ngụm nước bọt "Muốn."Giọng nói của người đàn ông giống như đôi tay linh hoạt và gợi cảm, lôi kéo cảm xúc của cô "Ngoan, giúp anh cởi quần áo của em ra, được không?"Ninh Thư có thói quen khỏa thân khi ngủ, cô cúi đầu nhìn xuống chính mình, rồi kéo chăn che chắn, nhỏ giọng nói "Vốn dĩ cũng đâu có mặc."Nghe thấy tiếng thở dốc của người đàn ông trên điện thoại, cô cầm lòng không được mà gọi một tiếng "Anh~~"Rất lâu sau, Ninh Thư vào phòng tắm, tắm rửa lại một lượt, mặt đỏ bừng, nằm vật xuống giường như vừa trút được gánh nặng, cô cầm điện thoại lên "Anh, vừa rồi anh, không vào đã cái kia rồi?"Nghiêm Kiều "Anh rất nhớ em."Ninh Thư "Em sẽ không nói cho ai biết anh còn chưa vào mà đã gì gì đó rồi đâu."Nghiêm Kiều mỉm cười "Việc này khác, đây là ở trên điện thoại."Ninh Thư "Thật sao?"Nghiêm Kiều khẽ bật cười một tiếng "Đợi khi nào anh về, sẽ làm em phát khóc."Ngày hôm sau là chủ nhật, trong thị trấn cũng có nhiều người hơn, trên đường xuất hiện rất đông người bán hàng rong, vô cùng náo Kiều đến trại trẻ mồ côi, ở đây không có bảo vệ, anh gõ cửa rồi trực tiếp đi vào, người đón tiếp anh là một dì nhân viên trong bộ phận hậu dì nghe anh giải thích ý định của mình, liền đưa anh tới một văn phòng và nói rằng viện trưởng vẫn chưa đến làm việc, bảo anh ngồi đó đợi ông ấy một Kiều đứng trước cửa phòng làm việc của viện trưởng, nhìn lũ trẻ đang chơi đùa trong sân. Một vài em rõ ràng là người khuyết tật, có thể thấy dáng đi của họ rất kỳ lạ. Còn có một vài đứa trẻ đã lớn, nhưng không thể nói chuyện, chỉ có thể ra hiệu bằng tay. Có những chàng trai cô gái, sôi nổi đứng thành một nhóm, nhìn anh bằng ánh mắt đầy háo hức. Họ nghĩ anh là người tới nhận con lúc sau, viện trưởng tới, đưa anh đến một nhà kho dùng riêng để lưu trữ hồ sơ, sau đó lấy một tập tài liệu từ kệ sách phủ đầy bụi bặm."Tôi nhớ rất rõ cô nhóc đó, đến đây trong tình trạng đang sốt rất cao, toàn thân nóng như lửa, chúng tôi đều nghĩ rằng cô bé sẽ chẳng thể sống nổi." Viện trưởng già nua tháo chiếc kính xuống "Thật may mắn, uống thuốc vào, cơn sốt đã thuyên giảm.""Sau hơn một tháng thì được một cặp vợ chồng không có con nhận nuôi."Vị viện trưởng già đưa cho Nghiêm Kiều một bảng số liệu "Cậu nhìn xem có phải cái này không?"Nghiêm Kiều nhận lấy, tấm ảnh trên hồ sơ đã ố vàng, là cùng một tấm ảnh trên thẻ nhận nuôi con mà Ninh Chấn Lâm đã đưa cho anh. Trong tấm hình này, khuôn mặt không bị trầy xước. Cô gái nhỏ dường như không biết vận mệnh của mình, vẫn nở nụ cười ngọt vào, lộ ra đôi má lúm đồng Kiều nhìn tập tài liệu trên tay "Năm đó phía cảnh sát nói sao?" Thông thường, khi nhặt được một đứa trẻ, ai cũng sẽ báo cảnh sát viện trưởng già "Năm đó tôi là phó viện trưởng, lúc ấy là do viện trưởng của chúng tôi làm việc với bên cảnh sát, tình hình cụ thể ra sao e là cậu phải đi hỏi ông ấy."Nghiêm Kiều "Có thể cho tôi biết luôn địa chỉ của vị viện trưởng đó không ạ?""Cũng nằm ở con phố này luôn, đi về phía đông, đến đầu đường là tới." Viện trưởng già tiếp tục nói "Thực ra cũng chẳng có gì để hỏi, cô bé đó vừa nhìn đã biết bị người ta bỏ rơi, gia đình thấy con gái chẳng có tác dụng gì, lại không thể nối dõi, còn sốt cao, nghĩ rằng không chừng con bé sẽ chẳng sống nổi.""Không có tiền chữa bệnh, hoặc là không nỡ bỏ tiền ra, nếu chết trong nhà sẽ xui xẻo nên dứt khoát ném ở cửa cô nhi viện."Vị viện trưởng già thở dài "Thông thường thì trong những tình huống tương tự như vậy người ta sẽ ném con mình tại cô nhi viện."Nghiêm Kiều nhìn xuống tấm ảnh khi còn nhỏ của Ninh Thư, sống mũi cay cay vì nụ cười của cô. Nụ cười ấy càng rực rỡ bao nhiêu, lại càng khiến người ta khó chịu bấy Kiều nhìn chằm chằm vào bé gái trong bức ảnh "Liệu có khả năng thế này không, vợ tôi không phải bị ba mẹ bỏ rơi, mà bị bắt có, đến khi đám bắt cóc đó bán cho người khác cô ấy lại đột nhiên lên cơn sốt cao, sau đó bị người ta ném ở cửa trại trẻ mồ côi, hoặc là được người đi đường nhặt được nên mang đến đây?"Vị viện trưởng già chú ý tới cách dùng từ của Nghiêm Kiều, đôi lông mày luôn nhíu chặt lúc này đã có phần thư giãn "Cô gái này đã kết hôn rồi sao, bây giờ cuộc sống có ổn không?"Từ khi đặt chân vào cô nhi viện này, đây là lần đầu tiên Nghiêm Kiều mỉm cười "Cô ấy hiện tại khá tốt, sau này sẽ luôn luôn hạnh phúc."Vị viện trưởng già gật đầu "Tình huống mà cậu đề cập tới không phải là không khả năng xảy ra, quả thật là có rất nhiều đám buôn người."Trước khi rời đi, Nghiêm Kiều đã quyên tặng cho cô nhi viện một khoản tiền rồi đến nhà viện trưởng tiền nhiệm, nơi anh có thể sẽ tìm thấy câu trả lời mà mình mong muốn. ——Sáng sớm Tôn Hiểu Thiến đã tới nhà Ninh thư, mang theo bữa sáng cho cô "Xin lỗi vợ người ta nhé, tối qua không ở lại cùng cô được."Tôn Hiểu Thiến đưa cho Ninh Thư một chiếc bánh kếp "Tối qua ngủ thế nào?"Ninh Thư ngồi vào bàn ăn, nhỏ giọng nói "Rất ngon." Gọi một cuộc điện thoại dài trong đêm, còn bị giọng nói của người đàn ông kia khiến cho mệt lử."Mẹ cô không sao chứ?"Tôn Hiểu Thiến "Không sao, chỉ cần uống chút thuốc là đỡ rồi. Chiếc bánh kếp mà cô cầm trên tay là do mẹ tôi làm đó, lần trước cô tới nhà tôi chơi, bà ấy nói mãi rằng cô gầy quá, nên hôm nay đã thêm cho cô những hai trái trứng vào bánh."Ninh Thư mở phần bánh kếp trái cây của mình ra, quả nhiên nhìn thấy hai quả trứng rán, còn có rất nhiều thịt cho bữa trưa nữa "Gửi lời cảm ơn tới bác gái giúp tôi nhé, đợi sau đợt thi đại học tôi sẽ đến thăm bác ấy."Tôn Hiểu Thiến đưa cho Ninh Thư một ly sữa "Hôm nay muốn đi đâu chơi, chị Thiến sẽ đưa em đi."Cô ấy nhướng mày "Nhân cơ hội anh trai nhà cô không ở nhà, tối nay đưa cô tới quán bar nhảy nhót nhé?"Nhưng suy nghĩ một hồi lại nói "Thôi bỏ đi, nếu để Nghiêm Kiều biết, chắc anh ấy chém chết tôi mất. Mạng sống rất quan trọng, đổi địa điểm vậy, Karaoke được không?""Karaoke phải đông mới vui, gọi thêm hội sư phụ La đi."Ninh Thư "Không đi karaoke đâu." Có đánh chết cô cũng không muốn đến ngẫm nghĩ một chút "Tôi muốn đến đường Hoa Điền."Tôn Hiểu Thiến mỉm cười "Bên đó chẳng phải là phố áo cưới sao, muốn đi thử váy cưới à?"Ninh Thư "Tôi chỉ muốn đi xem thử một chút thôi."Nghiêm Kiều nói anh sẽ cầu hôn cô lần thứ hai, cô vẫn đang đợi anh cầu Thư ăn xong bữa sáng ngon lành, trang điểm cẩn thận, còn nhờ Tôn Hiểu Thiến giúp mình tạo kiểu tóc phù hợp với váy cưới, sau đó lại chọn một đôi hoa tai ngọc trai đeo vào, còn mang theo đôi giày cao gót màu hồng nude, để khi thử váy cưới thì người họ dạo quanh đường Hoa Điền cả buổi sáng, Ninh Thư đã thử một vài chiếc váy, cảm thấy tất cả đều đẹp, còn nhờ Tôn Hiểu Thiến chụp ảnh lại, mang về cho Nghiêm Kiều xem, để anh chọn giúp buổi trà chiều ngon lành, Ninh Thư bước ra khỏi quán cà phê đột nhiên bị trẹo chân, cô được Tôn Hiểu Thiến đỡ tới băng ghế dài bên Hiểu Thiến tới hiệu thuốc cách đó không xa để mua thuốc mỡ, vừa bôi thuốc giúp cô vừa nói "Không phải đi đôi giày cao gót khi thử váy cưới, tại sao lại bị trẹo chân được chứ?"Ninh Thư nhìn xuống mắt cá chân sưng đỏ của mình, cay mày "Thiến Thiến, tôi hơi hoảng hốt."Tôn Hiểu Thiến ngồi bên cạnh Ninh Thư "Không sao đâu, khi bị trẹo chân, cơ thể đột ngột khụy xuống, nên sẽ bị giật mình."Ninh Thư cụp mắt "Không phải, trước khi ngã xuống, tôi có cảm giác như bị ai đó đâm vào tim, đột nhiên đau như muốn đòi mạng."Cô nhìn điện thoại trên tay "Vừa rồi cô đi mua thuốc, tôi có gọi điện cho Nghiêm Kiều, nhưng không được."Tôn Hiểu Thiến nắm lấy tay Ninh Thư, an ủi cô "Đôi khi tín hiệu trên núi không tốt, đợi lát nữa gọi lại thử xem sao."Ninh Thư lấy điện thoại ra tìm kiếm tin tức, trầm giọng nói "Đường núi ở đó rất dễ xảy ra tai nạn, hôm qua cũng có một vụ, tôi còn tưởng là anh ấy, suýt chút nữa thì sợ chết khiếp."Tôn Hiểu Thiến cũng tìm kiếm cùng Ninh Thư, thậm chí đến các tin tức của đài địa phương cũng xem, nhưng không thấy bất kỳ vụ tai nạn xe hơi Hiểu Thiến nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Ninh Thư "Lần trước ra ngoài chơi cùng nhau, tôi ngồi xe của hai người, kỹ năng lái xe của thầy Nghiêm đến cả đi thi thậm chí cũng có thể đạt giải, thì đoạn đường núi này ăn nhằm gì, không sao đâu."Ninh Thư tiếp tục cúi đầu xem tin tức, không có tai nạn xe cộ mới xảy ra, cảnh sát địa phương đã bắt được băng nhóm buôn người có vũ khí và giải cứu một bé gái chưa đầy năm tháng tuổi. Một cảnh sát và một thanh niên dũng cảm đã bị thương, hiện đang được đưa đến bệnh viện để điều các bình luận, một số khen ngợi sự dũng cảm của thanh niên, cũng có một số người đưa ra ý kiến tiêu cực."Người bình thường trong tình huống này chỉ cần trốn ở chỗ nào đó báo cảnh sát là được rồi, không nhất thiết phải xông lên để gây thêm phiền phức, rồi chẳng phải bị cắt vào cổ rồi sao, không chết là may lắm rồi đó.""Hành hiệp trượng nghĩa cũng phải biết tự lượng sức mình, điều này chẳng khác gì một người không biết bơi lại lao xuống nước để cứu người khác.""Thật hay giả thế, cắt cổ á, quá tàn nhẫn, bọn này là buôn ma túy hay buôn người thế?""Mợ tôi đang trên núi hái thuốc, đã tận mắt chứng kiến, máu ở cổ phun cao mấy mét.""Dũng cảm, nhưng không nên, nếu xảy ra chuyện thì người lo lắng chính là người nhà của mình." ......Trang web chính thức phía công an đã lên tiếng đính chính, nam thanh niên này là người phát hiện ra đám buôn người, cảm thấy có gì đó không đúng, nên sau khi báo cảnh sát đã tìm cách câu giờ, để chờ phía cảnh sát xử lý và trong quá trình đó đã bị đó là vùng núi, ngoại trừ một vài camera giám sát bên đường ra thì chẳng có gì khác, một khi nghi phạm chạy vào núi, cảnh sát sẽ rất khó để có thể bắt được người, nếu không có thanh niên đó thì kẻ bắt cóc đã sớm ôm theo bé gái kia chạy mất dạng rồi. Bọn chúng đều là những người trẻ tuổi, thậm chí đến cảnh sát cũng không ngờ rằng những kẻ buôn người đó đã giả dạng thành người dân miền núi lại đều là những tên liều mạng, có vô số trẻ sơ sinh đã bị bắt cóc và chúng có thể làm bất cứ điều gì để thoát thoại của Ninh Thư đột nhiên đổ chuông, cô sợ hãi đến mức sút chút nữa thì đánh rơi. Năm giờ sau, Ninh Thư và Tôn Hiểu Thiến đến phòng chăm sóc đặc biệt của một bệnh viện ở tỉnh lân Hiểu Thiến lo lắng nhìn Ninh Thư, cô đã không nói một lời nào kể từ khi nhận được cuộc điện thoại của cảnh sát địa phương, nửa cuộc điện sau đó phải để cô ấy trả luôn ở trong trạng thái thất thần này suốt cả đường đi, không nói, không uống nước, như thể linh hồn đã rời khỏi thân cảnh sát phụ trách bàn giao đi tới, hỏi "Xin hỏi, ai là hôn thê của Nghiêm Kiều?" Nhật ký liên lạc trên điện thoại của anh cho thấy cuộc gọi cuối cùng được gọi cho người có tên là "Cô dâu nhỏ".Tôn Hiểu Thiến liếc nhìn Ninh Thư, phát hiện cô vẫn đang trong trạng thái ban nãy, liền nói với viên cảnh sát "Có vấn đề gì anh cứ nói trước với tôi cũng được."Ninh Thư đứng ngoài cửa kính, nhìn Nghiêm Kiều đang nằm trên giường bệnh. Bên cạnh giường có rất nhiều dụng cụ khác nhau để theo dõi tình trạng cơ thể, anh mặc trên người một chiếc áo sọc xanh nhạt của bệnh viện mà cô chưa từng nhìn thấy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, bờ môi xám xanh trên cổ có một cuộn băng cuốn quanh, như dải lụa trắng giữ lấy tính Thư giơ tay định gõ vào kính cửa cổ, nhưng lại phát hiện mình không còn sức lực để phát ra âm thanh. Cô mở miệng, cố gắng gọi tên anh, nhưng cổ họng lại bị một đám máu tụ chặn lại, tanh tưởi và ngột ngạt, đột nhiên thở không ra hơi, Tôn Hiểu Thiến phải đỡ lấy để cô không ngã quỵ Hiểu Thiến ôm Ninh Thư, nhẹ nhàng vỗ lưng cô "Đừng vội lo lắng quá, nghe xem bác sĩ nói thế nào đã."Cô ấy có thể nhìn ra sự đau lòng của Ninh Thư, nhưng chưa từng thấy cô khóc, mặc dù thường ngày Ninh Thư là người rất dễ rơi nước tá gọi bác sĩ tới, bác sĩ nhìn Tôn Hiểu Thiến và Ninh Thư, khi nói chuyện ánh mắt rơi vào người Ninh sĩ đã quá quen với sinh tử, vừa nhìn đã biết ngay người nhà là ai, nếu có chuyện gì xảy ra thì người buồn nhất, muốn gục ngã nhất chính là người thương bệnh nhân sĩ đưa một tập kết quả kiểm tra cho Ninh Thư "Cổ họng của bệnh nhân bị thương, đứt dây thanh quản, đã thực hiện xong cuộc phẫu thuật khôi phục."Trong danh sách kiểm tra có rất nhiều thuật ngữ chuyên môn, Ninh Thư không còn sức lực để đọc nó, đầu óc cô đã sớm quên mất việc suy nghĩ máy móc ngẩng đầu "Có phải sau này anh ấy sẽ không nói được nữa không?"Bác sĩ "Không nghiêm trọng vậy đâu, nói thì vẫn nói được, còn về mức độ bình phục thì phải tùy thuộc vào việc điều trị và phục hồi sau này.""Điều quan trọng nhất không phải là việc này, mà là não bộ của cậu ấy bị chấn thương nghiêm trọng." Bác sĩ liếc mắt nhìn người đang nằm trên giường bệnh "Ba ngày tới là khoảng thời gian rất quan trọng, nội trong ba ngày có thể tỉnh lại thì về cơ bản là đã thoát khỏi cơn nguy kịch."Ninh Thư "Nếu không tỉnh lại được thì sao?"Bác sĩ thở dài "Nếu không tỉnh lại, có thể sẽ thành người thực vật, thậm chí...""Các thành viên trong gia đình hãy chuẩn bị sẵn tâm lý cho mình."Tôn Hiểu Thiến nói thêm với bác sĩ về tình trạng cụ thể của Nghiêm Kiều. Ninh Thư đi đến bên kính cửa sổ, nhìn Nghiêm Kiều, đột nhiên xoay người đi tới trước mặt viên cảnh sát, ngẩng đầu hỏi "Đứa trẻ kia thế nào?"Viên cảnh sát trả lời "Đứa nhỏ đã được kiểm tra không có vấn đề gì cả, khỏe mạnh, tinh thần tốt, cũng đã thông qua cơ sở dữ liệu DNA và tìm được ba mẹ."Ninh Thư gật đầu, xoay người đi đến bên cửa kính, tiếp tục nhìn người trên giường bệnh. Cô nhìn chằm chằm không rời tầm mắt, không ai biết cô đang nghĩ hai giờ trôi qua, Triệu Vũ Kiệt và La Minh cũng đã tới, tạm thời chưa dám thông báo cho Lễ Thư đứng bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt cả đêm, Tôn Hiểu Thiến khuyên cô ngồi nghỉ một lúc nhưng cô không nghe, nước cũng không uống, nói nếu uống sẽ phải đi vệ sinh, ngộ nhỡ trong lúc đó anh tỉnh dậy không thấy cô thì phải làm thế chăm sóc đặc biệt chỉ được vào thăm nửa giờ mỗi ngày, vào lúc tám giờ sáng, Ninh Thư thay quần áo vô trùng bước vào phòng, dừng lại trước giường Nghiêm Kiều. Cô nhìn anh ở khoảng cách rất gần, có thể nhìn rõ lông mi của anh. Lông mi có màu đen, sẽ không giống nước da của một người, cho dù người đó còn sống hay đã chết, đang tung tăng nhảy nhót hay bất tỉnh, nó cũng không bao giờ thay đổi. Vì vậy, Ninh Thư mới nhìn chằm chằm vào lông mi của Nghiêm không biết nên nói gì, cứ nhìn chằm chằm vào lông mi của anh suốt 30 phút, trước khi rời đi chỉ nói một câu "Nếu anh chết, em sẽ đi tìm anh."Giọng nói của cô không hề thăng trầm, không hào hứng cũng không buồn bã, như thể đang nói với một người ngày nào cũng gặp mặt vậy, giống như đang nói rằng, nếu anh ra ngoài thì nhớ đưa em đi cùng. Những ai hiểu cô đều hiểu, không phải là cô đang dỗ dành anh, hay uy hiếp, đe dọa anh. Nếu lúc này máy theo dõi điện tâm đồ trên đầu giường biến thành một đường thẳng không có dấu hiệu của sự sống, cô sẽ đập đầu chết ngay trước thi thể của anh mà không hề do dự. Vốn dĩ cô đến với thế giới này đã chẳng có gì, đồng thời cô cũng có thể rời đi mà không cần lo lắng. Cô tin rằng anh có thể nghe thấy những gì cô nói, nếu anh chết, anh sẽ mang theo hai mạng ba giờ chiều, Nghiêm Kiều được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh đơn. Các dấu hiệu sinh tồn của anh đều bình thường về mọi mặt, anh sẽ sống nếu tỉnh dậy trong ba ngày tới. Nếu không tỉnh sẽ nằm mãi trên giường, nằm đó cho tới khi Vũ Kiệt và La Minh đứng hút thuốc ở lối vào bệnh viện, Tôn Hiểu Thiến mua cơm về bảo Ninh Thư ăn nhiều một chút "Đừng có để đến khi Nghiêm Kiều tỉnh lại thì đến lượt cô gục đó."Ninh Thư lắc đầu, mới đầu cứ ăn gì vào bụng là lại nôn sạch, sau này đến uống nước cũng nôn, thậm chí chẳng ăn gì cũng vẫn học lý giải rằng, khi con người buồn bã đến mức tột độ sẽ gây ra rối loạn nội tiết và các chức năng tiêu hóa, có thể dẫn đến hiện tượng nôn ói. Ngay từ đầu cô đã không khóc, không rơi một giọt nước mắt nào Thư ngồi ở mép giường, nắm lấy tay Nghiêm Kiều, đưa lên miệng cắn một cái, khiến mu bàn tay anh có một vòng dấu răng. Cô hận anh, hận anh không thèm để ý đến Thư bước đến bên cửa sổ cho thoáng khí, nhìn thấy dưới lầu bệnh viện xuất hiện một chiếc xe cứu thương, trên người bệnh nhân đầy máu, được nhấc ra khỏi xe, người nhà bệnh nhân gào khóc bất lực phía sau bác sĩ. Có người bị ngất ở cổng bệnh viện, được người đi đường nhiệt tình dìu vào trong, bản thân bị rơi một chiếc giày cũng không chiếc ô tô từ nhà tang lễ chạy tới, chở một thi thể ra này, cô dường như đã bị tê liệt, mất hết khả năng đồng cảm, cô cảm thấy cuộc sống vốn là như vậy, vừa mạnh mẽ vừa mong manh, rất dễ bị tổn thương, chỉ cần một nhát dao cũng có thể đứt cổ, một chiếc búa cũng có thể đập vỡ đầu một người. Cũng giống như cô chỉ cần nhảy ra khỏi cửa sổ sẽ chết ngay lập tá gõ cửa đi vào, mang theomột chiếc túi, nói là đồ trên người bệnh nhân trước khi lên bàn mổ, yêu cầu Ninh Thư ký tên nhận Thư ngồi bên giường Nghiêm Kiều, mở chiếc túi ra. Nửa bao thuốc lá, một chiếc bật lửa, chìa khóa, điện thoại và ví tiền, có một chiếc hộp nhỏ màu đen, bên trong là chiếc nhẫn kim cương hồng. Cô lấy ra một điếu thuốc, nhìn chiếc bật lửa trên tay, trong lòng đột nhiên muốn thử, muốn biết cảm giác khi hút thuốc sẽ thế viện cấm hút thuốc, trong khu có chuông báo khói, Ninh Thư đứng dậy "Em ra ngoài hút thuốc, hút hết chỗ thuốc anh chưa hút."Cô bước đến cửa lại dừng lại, quay đầu vào trong, nói "Còn tiền trong thẻ ngân hàng của anh, em sẽ tiêu một nửa, một nửa còn lại để cho Lễ Lễ."Nhưng vừa ra khỏi phòng thì đột nhiên đổi ý, không muốn hút thuốc nữa, sau đó lại vào phòng nói với anh "Em muốn đi kiếm một người đàn ông, để anh ta sống trong nhà anh, tiêu tiền của anh, cướp em trai của anh, ngủ với bạn gái anh, sau đó mỗi dịp Thanh Minh sẽ đến mộ anh nhảy múa ca hát."Cô cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, liền ghé vào tai anh nói "Người đàn ông đó sẽ hôn em như anh hôn em, anh ta sẽ động phòng với em, làm những việc mà anh muốn làm nhưng chưa được.""Anh có cam tâm không?"Người đàn ông trên giường vẫn bất động, sắc mặt tái nhợt như từ bắt đầu véo má anh, cuối cùng cũng khiến mặt anh đỏ bừng, thoạt nhìn rất có thần sắc, như thể sẽ tỉnh lại trong vài giây tới. Cô thấy vậy vừa mắt hơn một chút, rồi cầm ví của anh lên xem, trong đó có ít tiền mặt dùng khi cấp bách, chứng minh thư và hai tấm ảnh. Bức ảnh xem ra đã được chụp từ rất lâu, có phần ố vàng. Trong ảnh là cùng một người, một bé gái vài tháng tuổi, chưa mọc răng, lộ hai hàm lợi hồng hào khi cười, trên má là đôi má lúm đồng tiền xinh xắn. Phía sau một trong hai tấm ảnh có ghi dòng chữ."Phương Hinh Ninh, ngày 8 tháng 12 năm xx.""Kỉ niệm tiểu công chúa được một trăm ngày."Hai từ Hinh Ninh xuất hiện trong《Kinh Thi》, ''Hữu tiêu kỳ hinh, hồ khảo chi ninh", có nghĩa là bình an và trường ảnh còn lại không được bảo quản tốt, nên có phần cũ kỹ hơn, mặt sau cũng không viết lập tức Ninh Thư hiểu ra bé gái trong bức ảnh chính là mình và tên thật của cô là Phương Hinh không biết làm thế nào Nghiêm Kiều có được hai tấm ảnh này cũng không có bất kỳ suy nghĩ nào thêm về thân thế của mình. Càng không có gì quan trọng bằng việc anh có thể tỉnh ngoài phòng bệnh có tiếng gõ cửa, cặp vợ chồng trẻ đang đứng ở cửa bế một bé gái trên tay, theo sau là một công an viên đi gái này đã được Nghiêm Kiều cứu khỏi đám buôn người, hai vợ chồng họ bày tỏ lòng vô cùng biết ơn đối với Ninh Thư, hận không thể quỳ trước giường bệnh của Nghiêm Kiều và cảm ơn ân nhân cứu mạng của con gái bé trong chiếc khăn ủ, không biết số phận của mình suýt chút nữa đã rẽ sang một con đường khác, lúc này đang mỉm cười gặm những ngón tay của Thư "Tôi có thể bế con bé một chút không?"Mẹ của bé gái vội vàng nói "Tất nhiên là được." Nói xong, liền đặt đứa nhỏ lên tay Ninh thể em bé rất mềm mại, giống như đang ôm một cục bông vậy, khiến người ta không dám dùng lực, vì sợ vô tình khiến cô bé đau. Ninh Thư ôm đứa trẻ sơ sinh, nhìn Nghiêm Kiều trên giường. Mặt anh đỏ bừng vì bị cô véo, trên tay khắp nơi đều là dấu răng của cô. Đột nhiên cô có chút hối hận, cô không nên đối xử với anh như vậy, không nên hận anh. Người mà anh liều mạng cứu không phải là cô bé này mà là cô của hai mươi bốn năm về hồi đó cũng được cứu thì cô sẽ là một cô công chúa nhỏ hạnh phúc, lớn lên dưới sự chăm sóc và yêu thương của gia đình. Không được nhận nuôi rồi lại bị bỏ rơi, ngày ngày phải nhìn sắc mặt ba mẹ nuôi để sống, dựa vào việc lấy lòng để qua ngày. Cũng không phải bỏ nhà đi, để rồi bị người ta đánh đập ức Thư trả lại đứa trẻ cho hai vợ chồng, tiễn họ về rồi lại ngồi bên giường, cầm tay Nghiêm Kiều lên thổi thổi cho anh "Đau không?"Người trên giường không nói lời nào, như thể đang tức giận Thư áp má mình vào lòng bàn tay Nghiêm Kiều, nhẹ giọng xin lỗi anh "Xin lỗi, em không nên làm anh đau, không nên nói mấy câu khiêu khích anh."Cô gọi anh một cách nhẹ nhàng."Hôm qua, trước khi tới đây em và Tôn Hiểu Thiến đã đi dạo quanh phố áo cưới, cũng thử được vài chiếc, cái nào cũng rất thích."Cô lấy điện thoại ra, đưa đến trước mặt anh "Tôn Hiểu Thiến đã giúp em chụp ảnh lại, anh xem thích kiểu nào, chúng ta về mua cái đó được không?"Anh không lên tiếng, hai hàng mi cũng không động nhiên cô lại kiên nhẫn vô hạn, liên tục nói chuyện với anh "Chắc sau này anh sẽ không thể lồng tiếng được nữa rồi, sẽ trở thành một giáo viên Thể dục toàn thời gian.""Anh nghỉ việc mà không được sự đồng ý của lãnh đạo, không biết có bị đuổi hay không, nhưng chẳng sao cả, em sẽ viết giúp anh một bản kiểm điểm dài mười nghìn chữ, anh tiếp tục làm giáo viên Thể dục, sau đó nhường hết tiết học lại cho em, em lên lớp thay anh.""Chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa là tới kỳ thi đại học, đợi Lễ Lễ vào đại học rồi, chúng ta sẽ cùng nhau đi tiễn em ấy.""Anh còn nhớ cuộc điện thoại cuối cùng kia không, em rất thích, sau này còn muốn nữa, nhưng không muốn nghe qua điện thoại."Cô mở album ảnh trên điện thoại của mình ra xem, hầu hết đều là ảnh của Nghiêm dậy sớm vào buổi sáng, trên người đeo chiếc tạp dề màu xám, đứng trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho cô, nghe thấy tiếng cô xuống lầu liền quay đầu lại nhìn cô mỉm mặc bộ thể thao màu trắng đừng bên sân vận động trông coi học sinh chạy thể dục buổi sáng, chỉ cần liếc nhìn một cái cũng có thể phát hiện ra cô trong đám đại hội thể thao, anh chạy vượt lên trước hiệu trưởng sau đó lên khán đài nhận bông hồng mạ vàng dành tặng cho trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, anh đã vội vã trở về, đứng trong sân đầy tuyết chỉ vì muốn gặp mặt rằng phần kem ở giữa chiếc bánh Oreo đã bị cô thay bằng kem đánh răng, nhưng vẫn nói nó rất ngon, đợi đến khi cô tiết lộ mới giả bộ rằng mình bị lừa, chỉ vì muốn khiến cô vui mình truyền nước trong bệnh viện, bên cạnh để chai nước khoáng nhưng chỉ dám nhấp vài cờ gặp cô trong khuôn viên trường học, nhân cơ hội không có ai chú ý, liền bọc cô vào áo khoác hôn cô, còn dùng lưỡi dựa lưng vào chiếc moto hút thuốc, ánh trăng và đèn đường chiếu xuống đất, hắt lên bóng anh vừa cao vừa đứng dưới ánh nắng rực rỡ, giúp cô phơi áo ngực trong hoa mươi bốn món quà sinh đứng trước máy gắp thú bông, gắp một chú thỏ tai dài cho cô, sau đó giơ lên cao khiến cô phải nhảy lên với lấy, rồi lại cúi đầu hôn lên môi bó hoa chữ như gà xăm con rồng trên cánh hầu nhô ngón tay khớp xương rõ ràng. ......Mọi thứ về anh đều khiến trái tim cô rung động. Sự sống động mà anh để lại trong album đã khiến cô ấm áp trở lại, cô cúi đầu hôn lên môi anh, lấy trong túi ra chiếc máy bay giấy, đặt ở đầu đây rất lâu, cô và Lễ Lễ ra khỏi cổng trường, Nghiêm Kiều đứng trên lầu hai Thanh Nịnh, ném cho cô chiếc máy bay giấy bên trên có ghi dòng chữ Chúc mừng bạn đã nhận được tấm thẻ điều ước. Tấm thẻ này có nghĩa là cho dù bạn đưa ra bất cứ mong muốn nào, anh đều sẽ thực luôn không nỡ dùng nó và hiện tại chính là lúc muốn dùng đến. Mong muốn của cô chính là anh có thể tỉnh thứ hai, anh vẫn vậy, vẫn không chịu tỉnh. Đến ngày thứ ba, cũng vẫn không tỉnh. Lúc này, La Minh đang quay về thành phố Đông Li để đưa Lễ Lễ từ trường học tới giờ tối chính là thời điểm tròn ba ngày anh được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, nếu không tỉnh lại, thì có thể sẽ chết hoặc nằm trên giường cho tới Minh và Lễ Lễ đang trên đường tới, Triệu Vũ Kiệt ôm đầu ngồi xổm trước cửa phòng Thư nhìn thời gian, giọng nói bình tĩnh "Bây giờ mới bảy giờ năm mươi phút." Còn mười phút nữa, trong mười phút này anh nhất định sẽ tỉnh Hiểu Thiến không đành lòng nhìn Ninh Thư, cô ấy ngồi xổm xuống nắm lấy tay Ninh Thư mới phát hiện tay cô lạnh ngắt, toàn thây run rẩy. Mười phút này giống như thời gian đếm ngược cho cái chết của chính Hiểu Thiến để lại không gian cho Ninh Thư, đi ra khỏi phòng bệnh, ngồi xổm trước cửa phòng cùng Triệu Vũ Kiệt, dựa vào tường nhìn lên trần nhà. Ai ngờ sau đó vài phút, Tôn Hiểu Thiến và Triệu Vũ Kiệt nghe thấy tiếng còi phátra từ phòng bệnh, hai người vội vàng xông đến thì thấy Ninh Thư đang thổi còi bên tai Nghiêm Kiều. Chiếc còi màu trắng đó là anh tặng cho cô, anh nói, chỉ cần cô thổi một tiếng thì anh sẽ xuất hồ treo trên tường hiển thị tám giờ tối. Bọn họ chưa bao giờ nghe thấy tiếng còi nào sắc bén, chói tai, buồn bực, cuồng loạn như đứng giữa cửa Hoàng Tuyền gào thét với người vừa quay lưng mà đi như ba ngày qua, cô vừa giận, vừa hận, vừa yêu, vừa dịu dàng chỉ duy nhất chưa từng khóc. Cô cảm thấy mình không khóc nhưng tầm mắt ngày càng mờ mịt, cả khuôn mặt ướt đẫm, ướt cả bàn tay đang để xuôi trên giường của sau đó, y tá đến, không biết đã xảy ra chuyện gì, nên vội vàng nhắc nhở "Không được làm ồn trong bệnh viện, yêu cầu mọi người giữ trật tự."Ninh Thư vừa thổi còi vừa khóc, sức lực ngày ngày yếu ớt. Tiếng còi đột ngột dừng lại, cuối cùng Ninh Thư cũng gục xuống trước giường Nghiêm Kiều ngất không biết tại sao mình lại hôn mê, chỉ cảm thấy như đang mơ một giấc mơ dài, trong mơ cô thấy ngôi nhà ở Vĩnh Ninh Lý, Nghiêm Kiều mặc chiếc áo sơ mi trắng mà cô thích nhất, đứng bên khóm Rosa chinensis trong hoa viên nhìn mình. Cô đang đứng trong phòng khách, cố gắng đi về phía anh, nhưng chân lại như buộc chì, dù có nỗ lực thế nào cũng không thể cất bước. Cô nhìn thấy một tia sáng trắng xuất hiện trên nền trời xanh phía sau lưng anh, chiếu sáng cơ thể anh gần như trong suốt. Cô thấy anh mỉm cười với mình, rồi quay lưng bước đi. Cô muốn gọi anh, nhưng khi mở miệng lại không thể phát ra âm thanh, như thể đang diễn một vở kịch câm nực cười. Cô nhìn anh mở cánh cửa sắt lớn màu đen chạm khắc cầu kỳ, thậm chí có thể nhìn rõ vết gỉ sét màu nâu đỏ trên cánh cửa. Anh bước nửa chân ra ngoài cánh cổng rồi quay lại nhìn cô, vẫn như mọi lần, anh mỉm cười gọi tên cô "Ninh Ninh.", Nhưng cô vẫn không thể phát ra âm Thư đột ngột mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà trắng toát của bệnh viện. Cô từ trên giường ngồi dậy, nhìn xuống thấy chiếc nhẫn kim cương màu hồng trên ngón áp út tay trái. Cô đưa tay lên vô hồn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, như thể không biết chuyện gì đã xảy phòng bệnh được đẩy từ bên ngoài, một người đàn ông bước vào gọi cô một tiếng "Ninh Ninh." Anh vừa trải qua ca phẫu thuật sửa dây thanh quản không lâu, còn chưa phục hồi, giọng nói khàn khàn như gió lướt qua phiến đá gồ ghề. Anh mặc trên người bộ quần áo sọc xanh nhạt của bệnh viện, cổ và đầu đều cuốn băng, sắc mặt vẫn tái nhợt, đi lại có vẻ vất mở miệng lại phát hiện cổ họng khô khốc, phát không ra tiếng, giống hệt cảnh tượng trong giấc mơ. Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt anh không chớp mắt, cảm thấy anh thật xa lạ, như người đàn ông lần đầu tiên mình gặp. Cô liên tục quay cuồng giữa giấc mơ và hiện thực, không thể phân biệt được đâu là thật đâu là đến khi anh dừng lại trước giường cô, khó khăn đưa tay lên vuốt ve mái tóc cô, môi khẽ cong nói với cô "Anh còn chưa phá thân, không nỡ chết."Lúc này, cô mới tin anh đã thực sự sống lại, ngoại trừ tên cầm thú già lưu manh này ra thì thông thường chẳng có ai còn nghĩ tới điều này khi cần kề với cái bật khóc lao về phía anh mà quên mất rằng anh đang bị thương. Anh cũng không cảm thấy đau, cứ mặc cô khóc lóc đánh nâng bàn tay đeo nhẫn của cô đưa lên môi hôi, đôi mắt đào hoa hơi cong, đôi mắt ấy như đang nở rộ cả mùa xuân đầy nắng "Anh đến cưới công chúa nhỏ của anh đây."- -Hoàn chính văn- -XiaoLiang Vậy là hoàn chính văn với cái kết viên mãn cho thấy Nghiêm và cô Ninh của chúng ta rồi nè, mặc dù anh có màn trở về hơi sứt mẻ chút cơ mà thôi HE là được rồiVậy là không còn nghi ngờ gì nữa, cô Ninh chính là em gái của thầy Phương Danh Nhã và việc nhận lại người thân sẽ có trong ngoại truyện nhé mọi ngườiv, còn ngoại truyện bao giờ mới đăng thì phải chờ mình edit cái đã chắc hơi lâu đó.Cũng như bộ trước, XiaoLiang lại nêu đôi ba câu cảm nhận như sau Đây là một bộ truyện có thể coi là khá thực tế, mặc dù tính "tổng tài bá đạo" đã ngấm sâu trong máu anh Nghiêm, nhưng tóm lại là vẫn khá thực tế. Trong truyện mỗi nhân vật đều có một câu chuyện quá khứ, thầm kín của riêng mình, để rồi cuối cùng từ đó mọi người thấy yêu thương và quý trọng nhau hơn. Tình cảm anh 2 anh em NK vs NL cùng vs LM và TVK vô cùng đáng trân trọng, họ là những mảnh đời bất hạnh va vào nhau rồi cùng nhau vun đắp, chữa lành cho về phía 2 nhân vật chính thì khỏi phải bàn, chị Ninh tuy cũng có tuổi thơ chẳng tốt đẹp gì nhưng sau này chị đã luôn có Kiều muội bên cạnh chăm sóc nuông chiều như một nàng công chúa thực sự rồi và tất nhiên là tình yêu của chị dành cho anh cũng không hề điều nữa là, tuy rằng đây là bộ truyện nói về tình cảm của hai thầy cô giáo, nhưng tác giả lồng ghép thêm các tình tiết của học sinh lớp A6 cũng rất chi tiết, hài hước và không kém phần cảm động, có những lúc cảm thấy đang đọc truyện thanh xuân vườn trường vậy đó. Tiếc là thích Lễ Lễ dã man mà phần nửa cuối truyện tác giả để Lễ Lễ xuất hiện hơi lại Đây là một bộ truyện vừa cảm động lại vừa ngọt ngào, thực tế, tuy không có cao trào, tiểu tam, đấu đá gì nhưng mạch truyện rõ ràng, không nhanh cũng chẳng chậm, câu văn cũng không lủng củng khiến người đọc mắc mệt. Theo đánh giá cá nhân mình thì được khoảng 8/10 điểm. Và điểm 10 chất lượng cho độ sắc của Kiều muội tuy rằng anh không cho bà con ăn thịt nhưng rau anh xào cũng khá thơm ngon, đưa cơm =Mọi người thấy bộ truyện này thế nào thì hãy chia sẻ ý kiến cho mình biết nhév, hẹn gặp lại ở những chương ngoại truyện siêu hay, siêu ngọt*Chúc cả nhà có một kỳ nghỉ lễ vui vẻ!!!Và đừng quên đón đọc hố mới "Ba em kêu anh về nước kết hôn" sắp lên sóng của tui nhé, Love U all*
1/Anh là công tử ăn chơi. Còn cô là một hầu gái nhỏ trong nhà anh."Miên, mày dọn phòng ngủ cho tao chưa?"…"Miên, dọn cơm."…"Miên, tối nay tao không về nhà, mày mà báo cho mẹ tao thì cứ liệu hồn!"Cậu chủ lại nữa rồi. Suốt ngày trốn đi chơi đêm như này. Thế nào bà chủ cũng phát hiện. Mà nếu như bị phát hiện thì người bị phạt chẳng ai khác ngoài là hầu gái đi theo anh. Lo hết tất cả mọi việc liên quan tới anh. Trong biệt phủ của nhà anh ngoài cô ra cũng còn rất nhiều hầu nữ cẩn thận lấy gối trùm chăm lên, ngụy trang là anh đang ngủ trong phòng. Xong việc, cô cẩn thận đóng cửa lại. Bỗng đâu một bàn tay đặt lên vai cô khiến cô giật mình. "Thằng Lãng đâu rồi Miên?" Bà chủ?!Miên hốt hoảng buông luôn cánh cửa ra. Cảm giác của cô lúc này chính là kiểu đang ăn vụng mà bị phát lắp bắp "Bà, cậu thấy buồn ngủ lên ngủ sớm rồi."Thấy cô nói vậy, bà cũng tiện ngó cổ vào kiểm tra xem. Cô ná thở, lần này chết chắc. Mặc dù nãy cô đã ngụy trang rồi. Nhưng bà chủ sẽ không nghi ngờ chứ?Cũng may, bà chủ chỉ gật đầu cái rồi rời đi luôn. Chắc là không sao rồi. Miên tính về phòng mình, nhưng sợ bà chủ quay lại kiểm tra, nên cô quyết định đứng gác ngoài cửa phòng của anh hơn. Có gì bà chủ có hỏi thì cô còn nói dối là do tính anh hách dịch nên bắt cô canh cửa. Như vậy còn hơn là bị đánh đòn.[...]Đêm đó, khi cô gật gù ngủ tự nhiên có cái gì đó đè vào người cô. Là cậu chủ! Cậu về rồi? May quá. Nhưng có vẻ như cậu chủ đang say. Miên vực anh dậy, đỡ anh vào trong phòng. Vừa tới giường, tưởng mọi chuyện đã xong, cô sẽ được ngủ một giấc ngon lành thì bỗng nhiên anh đè cô ra giường, ghì chặt hai tay của cô xuống."C-cậu chủ. Anh say rồi."Anh không nói gì, chỉ nhìn cô, đôi mắt chứa đầy sắc dục. Rồi một tay anh mò vào trong váy rồi cởi luôn đồ lót của cô ra vứt sang một hành động này của anh, cô cũng đã đoán ra anh định làm gì. "Cậu thả em ra." Cô giãy giụa phản kháng nhưng vô tay to lớn của anh cứ vậy xé toạc phần thân váy trên của cô. Bôn đồng phục của cô cứ như vậy từng chút, từng chút một bị cởi ra. còn trong cmtcre Khắc Na𝕹𝖔𝖗𝖎🥀 ngontinh đoản tieuthuyet truyenngan
- Rửa bát xong chưa em?- Zoro- Chuyện j?!!Uhm!?!-Robin Zoro với cằm Robin rồi hôn lên môi cô lưỡi anh xoáy sâu trong khoang miệng nóng bỏng của Robin, liếm từng chiếc răng của cô khiến lưỡi cô cx phải quấn lấy ad. Biết tính chồng, biết sức ko đọ đc chồng ngay cả khi dùng năng lực trái ác quỷ, cô vẫn cố đẩy anh ra nói-Thôi nào anh, cả ngày nghỉ mà ko giúp em việc nhà thì chớ nhưng đừng có rape em từ sáng tới tối chứ!- Ô hô thế à, thế mà anh ko biết ý- Zoro nói xong bế Robin lên bệ rửa bát rồi liếm, hôn và cắn cổ cô-Ah....từ từ. Sáng dậy 1 lần, đánh răng xong 1 lần, ăn sáng xong 1 lần, ăn trưa 1 lần, ngủ trưa 1 lần, chiều dậy 1 lần, tắm 1 lần, giờ thêm lần nữa anh ko mệt à?- Robin than- Hoàn toàn ko, hay mai làm nó với em cả ngày xem đc bao lần nhé?- Zoro ngẩng mặt lên- Bớt xàm đi, mai nghỉ típ thì ai lo chuyện tập đoàn-Robin cố cãi- Bố anh lo đc, anh xin nghỉ nốt mai òi - Zoro Mặt Robin tối sầm lại, im lặng đc 1 lúc thì mới thấy Zoro đang bế mình rồi đặt cô xuống giường rồi khoá cửa lại. Anh đè Robin ra rồi hôn cô mạnh đến nỗi enzim của cô đang bị ma lực của chồng hút hết vào để hoà quyện vào mật ngọt của ad tạo nên thứ dung dịch đặc hữu chỉ vợ chồng mới có. Đc 1 lúc thì Robin cảm nhận đc bàn tay anh đang đưa xuống ngực cô xoa nắn chúng qua lớp váy ngủ mỏng manh làm cô khẽ rên lên. - Biết j ko? Tiếng kêu của em là tuyệt nhất đó. Tối nay cứ xác định là em khản giọng Cái j, anh đùa em phải hông, đừng nói với em là anh....- Shhhhh, cố mà giữ giọng đi, ko thì đừng trách sao anh nặng tay- Zoro đặt ngón trỏ lên môi cô-........................... Đôi tay anh từ từ nâng người cô lên, sau đó khéo khoá váy ngủ của cô từ phía sau rồi nhẹ nhàng kéo chiếc váy xuống để lộ vòng 1 căng tròn cùng làn da trắng nõn nà như tuyết. Anh đưa tay phải đẩy người cô xuống giường rồi nắn lấy ngực phải Robin còn miệng lưỡi anh linh hoạt bên đầu ngực còn lại làm đầu ngực cô lớn lên từ bao giờ. Tay trái anh kéo chiếc váy ngủ khỏi nơi thầm kín nhất của con gái rồi mân mê qua lớp vải của chiếc quần lót ren rồi dùng các ngón tay linh hoạt xâm nhập vào sâu bên trong Robin xóc liên cố nói điều đó, mỗi khi ngón tay anh thọc sâu vào bên trong là Robin ko kìm đc tiếng Đột nhiên cô nhắm chặt mắt, 1 dòng điện chạy dọc cơ thể Robin, sự khoái lạc xâm chiếm người con gái đó lần thứ 8 trong ngày, và nơi Zoro đang xóc mạnh liên tục vào có 1 dòng nước trắng đục chảy dài trên tay ad lần thứ 8 ^•^. - Lại thế rồi, có 3' thui mừ?-Anh cười-Hah.....hah....hah......nghỉ......ngủ thôi!- Cô khó nhọc thở dốc từng đợt- No~~, em còn nói đc là chưa xong. Thôi thì nếu muốn thêm thì anh Hả!?!!!?!?!?! Anh đừng chọc em nữa mà, mai em còn ra thư viện trả sách rồi tối............ tối.........uhm.....- Cạn lời rồi hả, để anh cởi nốt quần lót cho nhớ- Zoro ranh mãnh- Tha.....cho.....em......đi! - Anh thích nhất lần này trong hôm nay!- Em vừa mới.........- Robin đỏ mặt- Dang chân ra đi, khép thế này thì ai hôn cho đc- Zoro cắt ngang lời Robin, mặt thì cau mày lại - Nghe lời chồng, cô từ từ dang chân ra ... - Anh cười ranh mãnh hôn lên " nó ", lưỡi anh rong chơi từ ngoài vào trong mà mỗi khi anh chạm vào chỗ đang nhô lên của Robin thì người cô lại giật mạnh 1 cái, lưng cô cong lên ko chạm giường. Thấy vậy, anh ngậm nhẹ nó và mút thật Uhm........agh......ah....ah.....Zoro.....!- Robin ko cầm nổi tiếng rên đành thoả mãn dục vọng mình cố che giấu -Cơ thể cô co giật, dòng nước trắng đục đó lại chảy hết vào miệng Zoro - Ah.....ngọt tuyệt- X...xong chưa ad....ah...ha......- Robin mắt lí nhí, giọng khản đặc- Có lẽ 8 lần/ngày hơi nhiều nhỉ, thôi hôm nay đến đây thui- Zoro vừa nói vừa cởi quần áo ra- Ơ.....ơ...sao anh cởi làm j- Robin nói mà mặt đỏ bừng lên- Vợ chồng giống nhau có j sai? - Hả??? Trời ơi từ khi......- Robin h mới biết mình đang nude cùng chồng- Có vẻ em quan tâm đến anh hơn bản thân nhể!- Zoro vừa nói đút bộ phận nam tính của mình vào trong Robin- Uhm.....s....sâu.... q....quá..!! - Anh cứ nhấp chầm chậm để xem phản ứng của vợ nhưng rồi cứ nhanh hơn khiến Robin càng thể hiện rõ sự khoái cảm đến tột độ. - Cô hoàn toàn bị khuất phục, chỉ nằm im và rên bên dưới Zoro mặc cho anh muốn làm j cô thì làm vì nói trong khi anh đang làm là 1 chyện wá khó khăn, cứ mỗi lần Robin định nói j đó thì Zoro lại làm mạnh hơn. 2h sau, anh bắt đầu thở dốc, ad hôn lên môi cô, mồ hôi ad chảy xuống người cô hoà quyện với nhau. Rồi anh nhấp thật nhanh và ôm chặt người vợ đang rên lên đó mà phóng thật nhiều từng đợt tinh dịch vào sâu bên trong Robin - Đ.....đó là kế hoạch......sinh con... của ad hả?- Ra hơn 8 lần thế mà vẫn mạnh miệng nhể?- T.....thôi đi ngủ thôi...uhm!! - Zoro hôn Robin nồng cháy rồi nằm xuống ôm Robin mà ngủ - Hentai-kun!- Robin chửi thầm- Hả! Có ngủ ko hay muốn thêm phát nữa- Zoro gầm lên- Dạ vầng ngủ thui ạ!-Robin vỗ về Hơi ngắn phải ko mina? Mình chỉ biết chế đc zậy thui mong mina thông cảm! SUMIMASEN mina nhìu nha!!
Chương 10 Edit + beta Gaonie. Cả ngày Cố Bán Hạ vùi đầu cắn hạt dưa, cắn đến đau hết cả mồm miệng mà cũng không thấy Dung Chính gọi. Cô nằm ì trên sofa, tự hỏi thực sự là Dung Chính vừa mới tỉnh hay là vẫn luôn giả vờ. Dù sao giấc mơ buổi đêm quá chân thật, cô rất khó để quên, mà biệt thự ngoài Dung Chính, cô không thể nghĩ ra ai sẽ lặng yên không một tiếng động ẩn núp vào làm nhục hôn buông xuống, cuối cùng trợ lý Tiểu Trương cũng từ trên tầng Bán Hạ đặt đĩa trái cây xuống tiếp đón, “Tiểu Trương, anh Dung bận việc xong rồi sao?”“Đúng vậy cô Cố, tổng giám đốc Dung bận rộn một ngày, bây giờ phải nghỉ ngơi.”Cố Bán Hạ rất muốn hỏi Tiểu Trương, có thật là Dung Chính tỉnh lại vào buổi sáng nay không. Nhưng lại lo lắng Tiểu Trương nói cho Dung Chính khiến cho xấu hổ hơn nữa, lắp bắp nói “Ồ…”“Cô Cố, không có việc gì tôi đi trước đây, buổi sáng ngày mai tôi chờ côở Dung thị.”Cố Bán Hạ với theo, nói tạm biệt với anh ta .Đợi người vừa đi, cô lại quay lại nằm ì trên rồi Cố Bán Hạ tìm hiểu Dung thị một chút, phát hiện Dung thị còn lớn hơn Cố thị. Thật ra lúc ban đầu Cố Bán Hạ đáp ứng làm tình nhân của Dung Chính, chính là vì đối phó với nhà họ Cố, ý đồ muốn bọn họ ghê tởm khiến chính mình vui vẻ, nên cũng không có tìm hiểu Dung Chính là ai. Dù sao nam nữ ở bên nhau cũng chính là chuyện đó, theo như nhu cầu, cả hai cùng vui bây giờ cô phát hiện Dung Chính có khả năng trở thành chỗ dựa cho mình, Cố Bán Hạ thay đổi ý định, quyết định bám chặt lấy cây đại thụ bữa tối, loanh quanh trong biệt thự một lúc, người giúp việc tới tìm Cố Bán Hạ, bảo Dung Chính gọi mặt Cố Bán Hạ lập tức không tốt, hàm hàm hồ hồ nói lập tức đi cố ý lề mề thật lâu, rồi mới gõ cửa vào nhìn tinh thần Dung Chính rất tốt, bộ dáng không giống một chút nào nằm hai tháng mới vừa thức tỉnh, thấy cô tới muộn, cũng không truy cứu, chỉ nói “Đỡ tôi đi tắm rửa.”Cố Bán Hạ thấy anh không đề cập chút xíu nào tới việc bị mình đánh, nhẹ nhàng thở ra, sảng khoái đi chân Dung Chính không có cảm giác, chỉ có thể vịn vào người Cố Bán Hạ để xuống giường, anh cao to, sức nặng cả người toàn bộ đè lên người Cố Bán Hạ, Cố Bán Hạ cảm giác mình giống con khỉ bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn , khó khăn giữ vững bước đi vài bước, cô thở hồng hộc nêu ý kiến “Anh Dung, anh không thể điều chỉnh sức nặng của mình sao? Tôi bị anh đè chết rồi.”Dung Chính giống như tàn phế mà dựa vào trên người cô, “Hai chân của tôi không có cảm giác.”Cố Bán Hạ thở dốc không khác gì chó, đành phải gồng mình hết sức đem anh khiêng tới rồi ngồi trên xe lạnh điều hòa trong phòng nhưng Cố Bán Hạ mồ hôi đầy đầu, nhưng việc này cũng chưa tính là xong, Dung Chính còn muốn tắm rửa cơ, trợ lý đã nói từ trước, những việc cá nhân đều phải do cô làm. Mấy hôm trước Dung Chính vẫn là người thực vật, cô chưa từng làm qua lấy một lần, toàn ném Dung Chính cho đám người giúp việc mơ ước sắc đẹp. Hôm nay Dung Chính tỉnh lại, trước khi Dung Chính có thể tự chăm sóc cho bản thân, những việc này đều do cô nước, muốn cởi quần áo Chính ưu nhã dang hai tay, giống như hoàng đế chờ đợi cẩu nô tài cởi áo cho mình, Cố Bán Hạ thở dốc một hơi, đem áo anh cởi ra, Dung Chính thúc giục, “Còn quần nữa.”Cố Bán Hạ xấu hổ che mặt, “Người ta xấu hổ, anh Dung anh tự cởi đi.”“Xấu hổ cái gì?”Cô làm bộ làm tịch, “Người ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ, chưa từng nhìn qua nơi đó của đàn ông đâu.”Dung Chính ý tứ sâu xa, “Vậy cô vẫn là xử nữ.”“Trời ơi, anh đừng nói nữa, mặt người ta đỏ hết rồi .”Dung Chính cười giống như Bồ Tát, “Tôi không ngại cô để ý cái gì, cô không chỉ có cởi, còn phải lau, về sau còn phải dùng đấy.”“Ai nha, đừng nói nữa, đừng nói nữa , người ta xấu hổ muốn chết!”Cố Bán Hạ giả vờ ngượng ngùng lại không thể từ chối, lúng túng, bàn tay ngập ngừng trong không khí một lúc, mới với qua cởi quần cho cả quá trình tắm rửa, Cố Bán Hạ đắp nặn mình thành cô gái nhỏ thanh thuần trong đến cơ bụng, che mặt “Ah” thẹn thùng tới lông mu, che mặt “Ah” thẹn thùng sạch mấy chỗ, che mặt “Ah” thẹn thùng bộ quá trình dường như Dung Chính cũng tê liệt, tay cũng không nâng, chỉ dựa vào nơi đó thưởng thức Cố Bán Hạ không ngừng vụ Dung Chính tắm rửa xong, Cố Bán Hạ muốn đem anh từ xe lăn chuyển lên giường, khi đặt được người ở trên giường, tay không cẩn thận bị đè mấy cái, nhưng Cố Bán Hạ không kêu, cô quá mệt dĩ ban ngày còn nghĩ hôm nay hai người cùng chung chăn gối có thể xấu hổ hay không, nhưng lúc này mệt như chó chết, Cố Bán Hạ cũng không có thời gian để xấu hổ, ngả đầu nằm luôn bên cạnh Dung Chính.“Người cô quá bẩn, đi tắm rửa rồi quay lại.”Cố Bán Hạ không còn sức lực đứng dậy, càng không có sức đi tắm rửa, từ trên giường trượt xuống dưới, thẳng tắp nằm ở trên mặt Chính cạn lời với cô , “Cô nằm trên mặt đất có thấy bẩn không?”Cố Bán Hạ mắt điếc tai ngơ, vẫn nằm im.…Vốn là Cố Bán Hạ định đêm nay không ngủ, cô muốn nhìn xem nửa đêm là người hay quỷ, dù sao cô cũng cho rằng đây tuyệt đối không thể là cảnh trong là cô đã tính sai, buổi tối phục vụ Dung Chính mệt đến chết, thế nên không thể thức đêm được, Dung Chính vẫn còn đang xem cái gì đó dưới ánh đèn, cô đã cắm đầu ngủ trên giường đến nửa đêm, lúc xoay người thì đụng vào người Dung Chính, Cố Bán Hạ mơ mơ màng màng cũng quên mất anh đã không phải người thực vật, vô thức duỗi chân đạp anh, muốn đạp anh xuống giường để lấy chỗ cho mình, ai ngờ đạp mấy cái, mắt cá chân bị bàn tay to nắm Bán Hạ giật mình một cái, tỉnh táo lại, muốn rút chân lại, Dung Chính lại không buông, cô lo lắng hề hề hỏi “Anh làm gì vậy?”“Tôi bị cô đạp xuống giường, cô còn hỏi tôi làm gì?”Cố Bán Hạ lúc này mới phản ứng lại, vội vàng bò dậy bật đèn, thấy Dung Chính nằm ở mép giường ngủ, liền vội vàng kéo anh lại.“Ngại quá anh Dung, từ nhỏ tôi ngủ đã không có thành thật.”Dung Chính cũng không tức giận, giọng nói đều đều bình thản, “Uh, cô rất là không thành thật.”Cố Bán Hạ suy nghĩ lời anh nói giống như có ẩn ý, nhưng cũng không hỏi, đắp kín chăn cho anh, lại nằm xuống lần cô đã quên tắt dậy lần nữa, Cố Bán Hạ định tắt đèn, lại liếc mắt nhìn Dung Chính dưới ánh đèn không nhìn thấy anh từ góc độ này trong ánh sáng dịu nhẹ như là Dung Chính sinh ra đường nét mặt có chút nữ tính, nằm nhắm mắt rõ ràng nhất, nhưng trong mắt mang theo sự lạnh lùng, trung hòa vài phần cảm giác nữ tính. Nhưng vào thời điểm này, ở dưới ánh đèn vàng, sự nữ tính biến thành dịu dàng, hình dáng và mặt mũi đều là hương vị ấm áp ôn hòa. Lời người đăng Cạn ngôn với pà lọi Cố
anh đè cô xuống giường