an hạnh nhi và diệp thương ngôn
Diệp Thương Ngôn và An Hạnh Nhi ăn xong cơm tối mới rời đi nhà họ An. Hai người ngồi lên xe. An Hạnh Nhi dùng tay chống cằm, im lặng nhìn ngoài cửa sổ, có chút xuất thần.
Diệp Thương Ngôn bỗng nhiên hỏi. An Hạnh Nhi không trả lời. Chính là không muốn để ý. Vừa nghĩ tới hôm qua bị người này cưỡng hôn, cô liền thấy bức bối khắp nơi. Diệp Thương Ngôn khẽ cười. Cuối cùng cũng không nói nữa. Ăn sáng xong. An Hạnh Nhi ra ngoài, Diệp
Page 2. Từ Cục Dân Chính đi ra.Trình Kha Nhiên vẫn không thể tin được bản thân mình lại có thể kết hôn cùng tân ảnh đế Diệp Thiệu.Khoảnh khắc cuốn sổ đỏ chót được trao tới tay, Diệp Thiệu cũng không để ý gì, chỉ tiện tay đút vào một bên túi áo.Trình Kha Nhiên thấy hắn làm như vậy cũng vội vàng cất
Đám cưới của Diệp Lâm Anh và thiếu gia Đức Phạm chính thức tổ chức những nghi lễ theo phong tục truyền thống trước khi về chung một nhà. Tin tức về đám cưới "ngôn tình" của cặp đôi được đông đảo mọi người chú ý. Trước đám cưới "cổ tích" này, Đức Phạm
An Hạnh Nhi nhìn Diệp Thương Ngôn một cách soi xét: “Nói đi, anh lại đang muốn thế nào?” Trong lòng cảm thấy Diệp Thương Ngôn sẽ không lương thiện như vậy. “Đi tắm.” Diệp Thương Ngôn nói thẳng. “Diệp Thương Ngôn, làm người không thể nói mà không giữ lời được.”
model baju pesta untuk orang kurus dan pendek. ********** CHƯƠNG 153 DIỆP THƯƠNG NGÔN, CÁCH XA TÔI RA MỘT CHÚT Không gian ngột ngạt. An Hạnh Nhi cử động cánh môi. Cô nói “Diệp Thương Ngôn, tối ngày hôm qua tôi đã nói cho tôi chút thời gian, bây giờ tôi rất khó chấp. nhận anh.” Diệp Thương Ngôn cứ nhìn cô như thế. Có nhiều khi, An Hạnh Nhi thật sự nhìn không rõ anh đang sướng vui giận buồn, tâm trạng của anh có đôi khi che giấu đến nỗi cô cũng cảm thấy nó kinh khủng. Cho nên cô không biết sau khi cô nói lời đó xong, rốt cuộc có phải cô đã chọc giận anh rồi không. Cô chỉ là cảm thấy trong lòng bắt an. Bởi vì tối ngày hôm qua, Diệp Thương Ngôn đã nói là sẽ đợi cô. Nhưng mà. Cô thật sự không thể đảm bảo sự chờ đợi của anh sẽ có kết quả. Cô tình nguyện anh vẫn là người của trước kia, không cần vì cô mà thay đổi bất cứ chuyện gì. Cho nên lúc cô ngăn cản Diệp Thương Ngôn và Đồng Vận Khiết thân mật với nhau, cô đã hối hận rồi. Hồi hận muốn bù đắp, cô không hiểu sao dường như lời mình nói ra lại làm tổn thương tới anh. Nói thật thì cô chưa từng mâu thuẫn vì một người đàn ông như thế. Cho dù trước đó cô rất yêu Cố Quân Tường, cũng thật sự đối xử với anh ta thật lòng, thật lòng giao mình cho người đàn ông đó mà cô không lo lắng nhiều như thế. Bây giờ đối với Diệp Thương Ngôn, ngay cả chính cô cũng không biết rốt cuộc là cô nên dùng phương thức như thế nào. Cô chỉ có thể nói cho anh biết suy nghĩ chân thật trong lòng mình “Đối với rất nhiều thứ bên ngoài, tôi đã trải nghiệm quá nhiều từ Cố Quân Tường, những thứ đó đề cho tôi cảm thấy đời trước tôi sống quá ngu ngốc, tôi thật sự rất sợ sẽ dẫm lên vét xe đổ.” Đúng vậy. Bởi vì rất sợ, cho nên không dám chấp nhận. Cũng không dễ dàng chấp nhận. “Diệp Thương Ngôn, có lẽ là tôi có hơi ích kỉ, đối xử với anh không công bằng, nhưng mà bây giờ tôi không có biện pháp nào để trái tim của mình mở ra một bước, cho nên tôi hi vọng là anh có thể… cách xa tôi ra một chút.” An Hạnh Nhi nói từng câu từng chữ. Nói ra rồi, thật ra trong lòng của cô có một loại cảm giác khó mà diễn tả thành lời. Giống như là… trái tim bị chèn ép nặng nề. Có hơi thở không nỗi. “Bao xa?” Diệp Thương Ngôn hỏi lại. An Hạnh Nhi khẽ giật mình. “Không lên giường với em? Không hôn em? Hay là nói ngay cả tay cũng không thể nắm? Hay là không có chuyện gì cần thiết thì chúng ta không cần phải gặp mặt nhau.” Diệp Thương Ngôn hỏi cô, đúng là dùng giọng điệu rất bình thường mà hỏi cô. An Hạnh Nhi khẽ cắn cắn môi. “An Hạnh Nhị, tôi cho em thời gian là để em thử tìm hiểu tôi, mà không phải là để em… càng chạy càng xa.” Diệp Thương Ngôn nhìn cô, nói một cách sâu sắc. “Chúng ta bèo nước gặp nhau, tôi không tin cái gọi là vừa gặp đã yêu.” An Hạnh Nhi nói thẳng. Cô không tin là hai người không có liên quan gì tới nhau đột nhiên gặp nhau, đột nhiên có thể yêu nhau. “Cho nên tôi mới nói cho em thời gian cho em tin tưởng tôi.” Giọng điệu của Diệp Thương Ngôn rất kiên định. Lúc này, dường như An Hạnh Nhi phát hiện ra cái gì đó. Cô phát hiện. Diệp Thương Ngôn nói là để cô tin tưởng anh, anh thật sự đối với cô là vừa gặp đã yêu. Chuyện này xảy ra khi nào chứ? Lúc bị đụng xe trên núi Thanh Ninh, vừa gặp đã yêu hả? Nhưng mà lúc đó cô rõ ràng không nhìn thấy Diệp Thương Ngôn dao động cảm xúc. Rõ ràng là không hề biểu hiện ra một tia tình cảm. Trong trí nhớ của cô, anh thậm chí còn bày ra bộ dạng không kiên nhẫn với cô. Cho nên là… Rốt cuộc là người đàn ông này đang che giấu cái gì. Đến cùng, dưới gương mặt tuyệt mỹ của anh đang ẩn giấu bao nhiêu bí mật không thể nói ra. Mà một người đàn ông có bụng dạ thâm sâu như thế. . Ngôn Tình Tổng TàiSao cô lại có thể không hề kiêng kị cái gì mà phó thác mình cho anh. Cô thừa nhận cô ích kỷ. Nhưng mà cô thật sự không có lựa chọn nào khác. Vì cô không thể thất bại. Ông trời không có khả năng cho cô có cơ hội sống lại một lần nữa. Đột nhiên không gian trở nên yên tĩnh. Lúc cửa phòng bị người ta đầy ra, bầu không khí đã được làm dịu. Vân Vũ Phương vội vàng đi vào, mang theo giọng nói vội vã quan tâm “Ngôn, con sao rồi? Tại sao con lại không cẩn thận để xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy hả, nếu không phải hồi sáng này. Tần Thạc nói cho Thương Hải biết, mẹ cũng không biết là tối hôm qua con bị thương nhiều như thế.” Lúc này, An Hạnh Nhi đang từ từ điều chỉnh lại cảm xúc của mình. “Con không có sao hết.” Diệp Thương Ngôn thờ ơ nói, giọng nói cũng đã khôi phục lại bình thường. “Làm sao không có chuyện gì được chứ, không có chuyện gì mà con có thể nằm bệnh viện hả?” “Lúc nãy bác sĩ nói là con có thể xuất viện.” “Thật hả?” Dường như là Vân Vũ Phương không tin cho lắm. Lúc này, đi theo Vân Vũ Phương còn có Diệp Thiện Nhân và Diệp Thương Hải. Diệp Thiện Nhân cũng không yên lòng “Con đừng có cậy mạnh!” “Bác sĩ đã nói là không có chuyện gì rồi, về nhà điều dưỡng là được.” An Hạnh Nhi vội vàng mở miệng nói. Diệp Thiện Nhân nghe thấy An Hạnh Nhi nói như vậy thì lập tức tin tưởng. Ông nói với Diệp Thương Ngôn “Nếu như đã cần điều dưỡng, vậy thì về nhà điều dưỡng đi, ở trong nhà có nhiều người giúp việc, ba và mẹ con, còn có anh trai chị dâu con ở đó, có cái gì không tiện thì còn có thể giúp đỡ cho con một tay.” “Không cần đâu, chú Trung có thể chăm sóc cho con.” Diệp Thương Ngôn trực tiếp từ chối. “Kêu con về nhà khó như vậy hả.” Diệp Thiện Nhân bát đắc dĩ thở dài. Cũng chỉ có thể thở dài. Thậm chí, An Hạnh Nhi cảm thấy người nhà họ Diệp rất cưng chiều Diệp Thương Ngôn, anh muốn nói cái gì thì nói cái đó, trên cơ bản cũng sẽ không lấy thân phận người lớn mà yêu cầu anh. So với việc nói là cưng chiều, chẳng bằng nói là tôn trọng. Dường như là người nhà họ Diệp đối xử với Diệp Thương Ngôn với một thái độ khác biệt. “Đúng rồi, mọi người có mang quần áo đến cho con không?” Diệp Thương Ngôn hỏi, anh cũng di chuyển chủ đề về nhà. Ngày hôm qua trước khi anh ngủ anh đã gửi tin nhắn qua cho Tần Thạc, kêu sáng ngày hôm nay anh ta mang một bộ quần áo tới cho anh và An Hạnh Nhị, lúc này Tần Thạc lại không đến đây, chắc có lẽ là ba mẹ của anh mang đến cho anh. Thật ra thì Tần Thạc trông có vẻ như cà lơ phất phơ, nhưng mà làm việc cũng rất đáng tin cậy. Chuyện gì mà giao cho anh ta, từ xưa đến nay sẽ không quên. “Có mang theo có mang theo.” Vân Vũ Phương vội vàng nói “Tần Thạc nói là hôm nay thằng bé có chút việc không thể đến đây, cho nên hồi sáng này nó đã kêu Thương Hải mang quần áo đến cho con, nếu không thì ba mẹ thật sự không biết là con xảy ra tai nạn giao thông.” Lúc này, Diệp Thương Hải vội vàng đưa cái túi quần áo ra “Tùy tiện lấy hai bộ quần áo ở trong phòng của em, hai đứa ráng chịu mặc vào một chút nha.” “Em cảm ơn.” An Hạnh Nhi nhận lấy, khách khí nói. “Không cần phải cảm ơn.” Diệp Thương Hải mỉm cười, lúc này anh ta lại nói với ba mẹ của mình “Chúng ta đi ra ngoài chờ hai đứa nó thôi.” Nói xong. Diệp Thương Hải, Vân Vũ Phương cùng với Diệp Thiện Nhân đi ra khỏi phòng bệnh. An Hạnh Nhi nhìn bóng lưng của Diệp Thương Hải. Cô có thể cảm nhận được sự thân thiện của Diệp Thương Hải, cũng có thể cảm nhận được điều kiện các phương tiện khác của Diệp Thương Hải cũng không tệ. Hẹn hò với Đồng Vận Khiết, đúng là sỉ nhục mà. Cô ngoái đầu lại nhìn. Lúc này, cô nhìn thấy Hồ Phong vẫn đang đứng ngoài ban công. Rõ ràng là Hồ Phong cũng đã nhìn thấy ánh mắt của An Hạnh Nhi, anh ta vội vàng bước tới từ ban công. An Hạnh Nhi nói “Anh ra ngoài một chút đi, chúng tôi cần phải thay quần áo.” “Vâng…” “Hồ Phong.” Diệp Thương Ngôn đột nhiên gọi anh ta. “Dạ, anh Diệp.” “Thay quần áo giúp tôi.” Diệp Thương Ngôn ra lệnh. An Hạnh Nhi nhìn anh. Diệp Thương Ngôn mặt không đổi sắc, trông có vẻ như rất bình thường. An Hạnh Nhi mắp máy môi, cũng giả vờ như không nhìn thấy anh đang rất giận. Cô tìm quần áo của mình từ trong túi, trực tiếp đi vào trong phòng tắm. Ở sau lưng, Diệp Thương Ngôn nhìn bóng lưng của An Hạnh Nhi. Người phụ nữ không có lương tâm này, đúng là một lời nói khách sáo cũng không chịu nói!
********** CHƯƠNG 149 TỎ TÌNH AN HẠNH NHI, TÔI THÍCH EM! An Hạnh Nhi quay lưng với Diệp Thương Ngôn. Cô không thể ôm hy vọng gì về tên này. Lúc nào cũng có thể bị anh làm cho tức chết! Cô cũng không biết Diệp Thương Ngôn nhìn qua từ lúc nào rồi! Đậu xanh! Đột nhiên cảm thấy rất thiệt. Cô tức đùng đùng, đi ngủ. Một câu cũng không muốn nói. Trong phòng bệnh, một khoảng yên tĩnh. Đêm khuya, cũng càng lúc càng muộn. An Hạnh Nhi nằm đó, khi sắp ngủ rồi. Chỉ là bị Diệp Thương Ngôn chọc tức đến mức đau đầu, vẫn đang mơ mơ hồ hồ sắp ngủ. “An Hạnh Nhị, tôi thích em.” Trong phòng bệnh, đột nhiên vang lên giọng nói của Diệp Thương Ngôn. Cơ thể của An Hạnh Nhi cứng đờ. Cô cũng không biết Diệp Thương Ngôn có phải đang nói mơ hay không?! Dù sao bây giờ thật sự rất muộn rồi, hơn nữa hai người cũng đã không nói chuyện trong thời gian dài rồi, theo lý, cũng nên ngủ rồi. Nhưng nghe giọng nói, hình như rất tỉnh táo. Đến cuối cùng, An Hạnh Nhi không có lật người. Lật người lại xác nhận. Bởi vì… mặc kệ là đáp án như nào, cô dường như đều chưa có chuẩn bị tốt tâm lý. Cô chỉ đang nghĩ. Cố Quân Tường đã tốn nhiều tâm tư muốn ly gián tình cảm giữa cô và Diệp Thương Ngôn như vậy, chắc đều không ngờ, hành vi giết cô tối nay của anh ta, không khiến cô chết không nói, ngược lại khiến quan hệ giữa bọn họ càng gần thêm một bước, ít nhất, trong lòng cô là như vậy. Cố Quân Tường quả thật không có ngờ, tối nay muốn giết An Hạnh Nhi, đã thất bại. Lúc này nhận được cuộc gọi, sắc mặt vô cùng khó coi. Tối nay anh ta cố ý thân mật với An Hạnh Nhi một phen, một mặt quả thật là vì để khơi lên mâu thuẫn giữa An Hạnh Nhi và Diệp Thương Ngôn, anh ta sao có thể chấp nhận được, hai người này tương thân tương ái, hai người này cướp mắt tiếng tăm của anh ta, cho nên anh ta muốn ly gián bọn họ. Anh ta rất rõ đàn ông đều có dục vọng chiếm hữu, một khi khiến Diệp Thương Ngôn phát hiện An Hạnh Nhi và anh ta còn có quan hệ không rõ ràng, hai người chắc chắn sẽ sinh ra mâu thuẫn, dù là sinh ra tức tối trong lòng cũng được. Một mặt trước, tự nhiên chính là để che tai mắt của người khác. Cái chết ngoài ý muốn’ một cách bắt ngờ của An Hạnh Nhi sẽ không nghỉ ngờ tới anh ta, dù sao trước khi An Hạnh Nhi xảy ra chuyện, hai người vẫn còn tình bạn, giữa bọn họ tuy không trở thành vợ chồng, nhưng vẫn là bạn bè. Anh ta căn bản không có ngờ sẽ thất bại. Anh ta đã cử ra nhiều người đi giết An Hạnh Nhi như vậy, cuối cùng vậy mà khiến cô may mắn thoát được?! Cô gái này, nên chết từ lâu rồi. Vốn dĩ anh ta còn muốn cho An Hạnh Nhi một cơ hội, để cô chọn rời khỏi Diệp Thương Ngôn quay lại bên anh ta, cho dù ở bên nhau đương nhiên cũng là để lừa gạt tình cảm của cô, anh ta tuyệt đối không thể nảy sinh bất kỳ tình cảm gì với cô gái này, tuy nhiên An Hạnh Nhi không biết tốt xấu vậy mà đã từ chối, từ chối rồi, đối với loại người đối với mình có hại không có lợi này, chỉ có một con đường chết. Tối nay, vốn nên là ngày chết của cô! Cố Quân Tường bỗng ném mạnh chiếc điện thoại xuống sàn, trên sàn vang lên âm thanh kịch liệt, chiếc điện thoại vỡ tan tành! Tóm lại sẽ có một ngày, kết cục của An Hạnh Nhi sẽ giống như chiếc điện thoại của anh ta, thảm không lỡ nhìn! Tiêu Việt Duệ và Tần Thạc cùng rời khỏi phòng bệnh. Tiêu Việt Duệ lái xe, đưa Tần Thạc về trước. Trong xe rất yên tĩnh. Có khi, cũng sẽ bởi vì mọi người đều có tâm sự, mà trở nên trầm mặc. Chiếc xe sang chạy băng băng trên con đường rộng rãi, xung quanh gần như không có xe cộ. Đèn đường hiện rõ sự cô quạnh. “Việt Duệ.” Tần Thạc nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên mở miệng. “Hửm.” “Cậu cảm thấy Ngôn và An Hạnh Nhị, thích hợp không?” Tiêu Việt Duệ khẽ mỉm cười “Anh có khi nào nhìn thấy anh ấy từng đưa ra lựa chọn không lý trí chưa.” “Nhưng tôi cảm thấy, cậu ta và An Hạnh Nhi ở bên nhau không phải là một chuyện lý trí.” “An Hạnh Nhi gia thế hiển hách, anh họ và cô ấy ở bên nhau gọi là thêu hoa trên gắm.” Tiêu Việt Duệ nói thẳng. “Nếu cái cậu ta thật sự xem trọng là lợi ích còn tốt, cái tôi lo lắng chính là cậu ta làm việc theo tình cảm, giống như tối nay. Hơi không chú ý thôi, cái chúng ta nhìn thấy chính là một cỗ thi thể.” Nói rồi, Tần Thạc dường như vẫn có hơi sợ. Tiêu Việt Duệ khẽ lắc đầu “Anh họ rõ hơn bắt kỳ ai, trên người anh ấy gánh vác cái gì.” Phải. Biết rõ bản thân gánh vác rất nhiều chuyện. Nhưng vẫn sẽ vì một cô gái mà không màng tất cả. “Đừng nghĩ nữa, tin anh ấy là được.” Tiêu Việt Duệ ngược lại khá thoải mái, dù sao “An Hạnh Nhi thật sự không tồi.” Tần Thạc đưa mắt nhìn Tiêu Việt Duệ. Dần dần, đưa ra kết luận “Mắt nhìn phụ nữ của cậu, trước nay chưa từng tốt.” “..” Tiêu Việt Duệ ói máu. “Hạ Tư Tư chính là điển hình.” Tần Thạc bồi thêm một đao. Tiêu Việt Duệ thật sự không có lời để đối đáp. Trong chuyện tình cảm, anh ta quả thật là một kẻ thất bại. May mà rất nhanh đã tới biệt thự của Tần Thạc. Tần Thạc xuống xe, Tiêu Việt Duệ lái về trở về. Biệt thự của nhà họ Hạ. Tối nay Nhiếp Tử Minh cầu hôn thành công, ngày cưới chắc sẽ rất nhanh. Rất nhanh, Hạ Tư Tư sẽ chuyển ra khỏi biệt thự của nhà họ Hạ. Chuyển ra thì tốt. Anh ta nhàn nhạt nghĩ, từ từ lái chiếc xe sang vào biệt thự, sau đó xuống xe, đi vào đại sảnh. Lúc này đã rất muộn rồi, trong biệt thự, dưới ánh đèn tối mờ, bốn bề yên tĩnh vô cùng. Anh ta cũng cố gắng khiến động tác của mình thật khẽ, không làm ồn đến bắt kỳ ai, nhưng khi vừa đi lên lầu hai. “ÁI” Một cô gái thét lên. Tiêu Việt Duệ cũng bị dọa giật mình. Anh ta thấy Hạ Tư Tư mặc váy ngủ màu hồng ở trước mặt, đột nhiên xuất hiện ở đây. Sau khi nhìn rõ, mới thôi sửng sốt. “Nửa đêm nửa hôm, anh không ngủ, đột nhiên xuất hiện ở đây làm cái gì?” Giọng điệu của Hạ Tư Tư không tốt. Người dọa người dọa chết người có biết không hả?! “Vừa trở về.” Tiêu Việt Duệ trả lời. “Muộn như vậy mới trở về…” Hạ Tư Tư đánh giá anh ta từ trên xuống dưới “Có bạn gái rồi sao?” Tiêu Việt Duệ không có trả lời. “Sẽ không phải là Cố Bích Trâm chứ?!” Hạ Tư Tư rõ ràng có hơi kích động. Là cảm thấy, nếu thật sự là Cố Bích Trâm thì cô ta thật sự phục rồi. Dù sao trên thế giới này hai người cô ta ghét nhát, hẳn là Tiêu Việt Duệ và Có Bích Trâm. “Cô rất muốn tôi có bạn gái sao?” Tiêu Việt Duệ đột nhiên hỏi cô ta. Hạ Tư Tư sững ra. Anh ta có bạn gái hay không, có liên quan gì tới cô ta chứ. Cô ta không có tò mò quan tâm vấn đề cá nhân của anh ta như vậy. “Không còn sớm nữa, đi ngủ sớm đi.” Tiêu Việt Duệ nhàn nhạt nói. Không có nhận được câu trả lời của Hạ Tư Tư, cũng không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời của cô ta. Thật ra không cần câu trả lời của cô ta, anh ta cũng biết, đối với Hạ Tư Tư mà nói, cô ta căn bản không để tâm anh ta sống như nào, cô ta căn bản không thể đi quan tâm vấn đề cá nhân của anh ta. Anh ta đi qua bên cạnh Hạ Tư Tư. “Tôi hy vọng anh, cô độc đến già.” Đằng sau, Hạ Tư Tư đột nhiên mở miệng. Giống như đang trả lời câu hỏi trước của anh ta. Tiêu Việt Duệ mỉm cười. Anh ta biết Hạ Tư Tư là đang nguyễn rủa anh ta, tuyệt đối không phải là có bất kỳ suy nghĩ gì đối với anh ta. Mà lý do anh ta cười chỉ là anh ta rất có khả năng bị Hạ Tư Tư nói trúng rồi. Lúc đó, anh ta cái gì cũng không nói, mà đi như vậy. Hạ Tư Tư nhìn bóng lưng của Tiêu Việt Duệ, nhìn Tiêu Việt Duệ người ngay từ đầu cô ta đã không thích nhưng qua một giây từng động lòng giữa chừng thì đến bây giờ vẫn không thích, trong lòng tự dụng có hơi bực bội. Cô ta không hiểu, cứ ở nước ngoài không tốt sao?! Trở về. Rốt cuộc cho ai ngột ngạt?!
An Hạnh Nhi ngẩng đầu nhìn Diệp Thương đứa bé trong bức hình rõ ràng chính là phiên bản nhỏ của anh, anh mặc bộ tây trang màu đen, mang theo sự cao quý của cậu chủ nhà giàu. Mà An Hạnh Nhi trong hình, mặc chiếc đầm công chúa màu hồng, trên khuôn mặt nhỏ còn vương nước hoàn toàn không nhớ đây là hình lúc Thương Ngôn trong hình đẹp trai như vậy, cô lại không có chút ấn tượng nào với người nhỏ quả nhiên đặt hết sự chú ý lên người Cố Quân Tường, cứ cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều. “Ở nhà họ Diệp. Sinh nhật ba anh, cả nhà em đến nhà anh tham dự tiệc sinh nhật, em đi lạc, anh dẫn em về.” Diệp Thương Ngôn giải thích.“…” Tên này nhớ rõ ràng như vậy.“Đúng đúng đúng.” Lê Thục Vân như bỗng nhiên nhớ ra, vội nói “Lúc đó Hạnh Nhi mới 5 tuổi đi, lần đầu tiên đến nhà các con, nhà các con quá lớn, mẹ và ba Hạnh Nhi xã giao, không chú ý tới con bé bị một con chó nhỏ thu hút, sau đó liền không biết đi đâu, lúc đó mẹ gấp muốn chết, sau đó liền nhìn thấy con dẫn Hạnh Nhi quay lại, vừa khéo thợ chụp ảnh của nhà các con ở đó, cảm thấy hai đứa nhỏ rất đáng yêu, nên chụp lại, sau đó mẹ con đưa hình cho mẹ, còn khen Hạnh Nhi khóc cũng ngoan như vậy.” Vừa nói vậy, An Hạnh Nhi dường như có chút ấn hồ nhớ ra lúc đó ở một nơi xa lạ rất lớn, sau đó làm sao cũng không tìm thấy ba mẹ nữa, cho nên bị dọa mãi khóc mãi liền nhìn thấy một anh trai nhỏ, cô nhớ hình như lúc đó là cô chủ động chạy tới, kêu anh giúp cô tìm ba mẹ mờ nhớ trai nhỏ đó không dễ thân cận khóc thê thảm như vậy, anh cũng không đau nhàn nhạt hỏi cô “Tôi giúp em tìm thấy ba mẹ, em làm sao báo đáp tôi?”Nước mắt An Hạnh Nhi rưng rưng, đôi mắt to ầng ậc nước nhìn anh.“Lớn lên rồi làm vợ tôi có được không?”“Dạ.” An Hạnh Nhi liền đồng đó kêu cô làm gì cũng hồ cô cũng không hiểu “vợ” có nghĩa là đó, anh trai nhỏ kia liền dắt tay cô, dẫn cô quay về đại sảnh tìm thấy ba trong lòng An Hạnh Nhi, đó chỉ là một khúc nhạc khi tìm thấy mẹ liền không để trong lòng này…Lúc này cũng không biết sao đột nhiên hồi tưởng lại hình ảnh đó rõ ràng như không nhịn được ngẩng đầu nhìn Diệp Thương như mỉm cười, hỏi “Nhớ ra rồi?”“Không có.” Cô không biết gì đối không nhớ ra chuyện đã đồng ý làm vợ anh. Diệp Thương Ngôn cũng không vạch Lê Thục Vân lật xem hình đằng sau. Bầu không khí trong nhà rất Hạnh Nhi luôn cảm thấy Diệp Thương Ngôn không quá biết cách ở chung với người lớn, dù sao anh nhìn có vẻ chính là kiểu người chỉ ta độc tôn, lại không nghĩ tới, ở cùng ba mẹ cô cực kỳ tự nhiên, so với tên bại hoại nhã nhặn Cố Quân Tường thật sự tốt hơn Thương Ngôn và An Hạnh Nhi ăn xong cơm tối mới rời đi nhà họ người ngồi lên Hạnh Nhi dùng tay chống cằm, im lặng nhìn ngoài cửa sổ, có chút xuất Thương Ngôn cũng dựa vào ghế xe, con ngươi cứ vô tình cố ý nhìn ót cô như gian yên tĩnh.“Diệp Thương Ngôn, anh đối với ai cũng tốt như vậy sao?” An Hạnh Nhi bỗng mở quay đầu, chính là thì thào với cửa ngươi Diệp Thương Ngôn khẽ xao động, anh nói “Cô chủ An là đang ăn giấm sao?”“Không phải.” An Hạnh Nhi lắc đầu “Chỉ là có chút không tin nỗi, cứ cảm thấy anh không giống người tỉ mỉ, lại biết làm rất nhiều chuyện tôi đều không nghĩ tới. Ví như chuyện chúng ta phải về nhà tôi muộn hơn một ngày, là anh nói trước với ba mẹ tôi đi.”“Ừ.” Diệp Thương Ngôn đáp một tiếng.“Kêu Cầm Cầm mang theo nhiều quà như vậy đến trước, cũng là anh chuẩn bị đi.”Diệp Thương Ngôn lại đáp một Hạnh Nhi hít thở sâu một hơi, cô bỗng quay đầu đối diện với môi anh mỉm cười.“Đừng quá tốt với tôi.” An Hạnh Nhi rất nghiêm túc.“Cô chủ An là sợ yêu tôi?” Diệp Thương Ngôn khẽ nhướn mày.“Không.” An Hạnh Nhi lắc đầu “Sợ tổn thương tự tôn của anh.”Dù sao thì đời rất khó lại yêu một người đàn ông.“Cô chủ An yên tâm.” Diệp Thương Ngôn dáng vẻ chắc chắn “Em sẽ yêu tôi.”“…” Cuồng tự Hạnh Nhi làm sao cũng có cảm giác lòng tốt bị xem lười nói cũng nhanh chóng đến biệt thự của Diệp Thương người một trước một sau đi vào đại lầu về Thương Ngôn bỗng khựng lại bước Hạnh Nhi không chú ý, đụng vào sau lưng anh. Còn may tốc độ không nhanh, cũng chỉ là chạm một cái không nặng không Hạnh Nhi lùi về sau một Thương Ngôn quay đầu nói với cô “Cô chủ An ngày mai đi làm, cần tài xế sao?”“Không cần. Cho tôi mượn một chiếc xe là được. Bây giờ quá muộn rồi, ngày mai tôi kêu đại lý xe đưa một chiếc tới.”“Có phải cô chủ An quên rồi không, trong sính lễ bao gồm cả xe, hôm kết hôn liền dừng ngay trong gara, chìa khóa xe ở tiền sảnh phòng khách.”“Bao nhiêu tiền, tôi trả cho anh.” An Hạnh Nhi nghĩ cũng phải, đã có rồi cũng khó mà lại mua xe mới, nhưng cô không muốn chiếm lợi ích của Diệp Thương Ngôn.“Tôi nhìn rất nghèo sao?” Diệp Thương Ngôn nhướn mày.“…” Anh giàu đến sắp chảy mỡ rồi, “Chúng ta đã là quan hệ hợp tác thì tiền bạc vẫn là nên tính toán rõ ràng…”“Ầm!” Diệp Thương Ngôn trực tiếp vào phòng ngủ, còn thô lỗ đóng cửa Hạnh Nhi giật cả này tính tình nóng nảy như vậy!Huống chi cho anh tiền, anh còn tỏ thái Hạnh Nhi cạn lời, cũng tự nhiên có chút tức tức giận đi qua phòng ngủ của Diệp Thương Ngôn, quay về phòng vào thoại vang nhìn cuộc gọi tới một cái, nhận máy “Tư Tư.”“Cậu còn biết tớ tên Tư Tư, tớ cho rằng cậu có ông xã rồi thì căn bản không còn nhớ tớ là ai nữa!” Rõ ràng là rất tức giận. “Tớ không phải bận sao?”“Bận cái gì, bận thân mật khắng khít với Diệp Thương Ngôn?” Hạ Tư Tư không chút kiêng dè nói, rõ ràng đang cố ý trêu Hạnh Nhi cạn lời, kiên nhẫn giải thích “Kết hôn ngày thứ hai liền đi nhà họ Diệp, hôm nay lại về nhà mình, vừa mới về tới biệt thự của Diệp Thương Ngôn, tớ còn chưa ngồi xuống, cậu đã gọi điện thoại cho tớ rồi.”“Ý là tớ gọi đúng lúc.”“Cậu tìm tớ có chuyện gì?” An Hạnh Nhi không muốn dây dưa với Hạ Tư Tư.“Tớ bây giờ ở Ngự Càn Vương Triều, cậu đoán tớ nhìn thấy gì?” Hạ Tư Tư cười gian.“Nhìn thấy cái gì?” An Hạnh Nhi thực sự không hứng thú lắm.“Tớ nhìn thấy Cố Bích Trâm ôm một người đàn ông, cậu nói nếu tớ chụp lại đăng lên mạng, cô ta sau này có còn dám nói tớ đi chơi đêm không…chết tiệt!” Hạ Tư Tư bỗng chửi Hạnh Nhi xoa xoa lỗ này nói chuyện điện thoại với Hạ Tư Tư, tuyệt đối phải bật loa ngoài, không thể đặt lên tai muốn điếc rồi.“Người đàn ông Cố Bích Trâm ôm lại là Tiêu Việt Duệ!”Bên kia truyền tới tiếng kêu khoa trương của Hạ Tư Tư.
an hạnh nhi và diệp thương ngôn